Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất


Người ta nói rằng hình phạt lớn nhất mà bạn có thể ban cho một người đàn ông là lột trần anh ta và bắt anh ta cuốc bộ qua rừng Siberia giữa mùa đông.

Tôi không khỏa thân, và Izhevsk thậm chí còn không chẳng Siberia, nhưng tôi đã không thể cảm nhận được da mình nữa rồi.Đi bộ dọc theo những đường ngầm gần tường thành, tôi giơ tay lên trước mặt.

Tôi đã mong đợi sẽ cảm thấy cái lạnh, hoặc thậm chí là cơn đau trên lòng bàn tay phồng rộp của mình cũng.

Thay vào đó, chẳng có gì.

Chỉ có cảm giác tê ở đầu ngón tay.Gió rít lên khi tuyết cuộn trong không trung, bật ra khỏi những bức tường bê tông và bạo hành khuôn mặt tôi.

Công việc của tôi là đảm bảo mọi người đứng đúng vị trí dọc theo bức tường và trên các chốt canh, nhưng do tuyết dày, tôi không thể quan sát chính xác bất cứ thứ gì quá bán kính năm mét.

Tuyết dày đến nỗi những bức tường cũng ngụy trang thành những chiếc bánh quy xốp và những cái cây khô héo biến hình thành những củ cải vàng khổng lồ.

Cảnh tượng trước mặt chắc cũng khôi hài lắm nếu không phải vì tôi đang đói meo vì phải chia sẻ khẩu phần ăn của mình với người phụ nữ.Trận mưa tuyết này không đủ tệ để được gọi là bão tuyết, nhưng tôi ước rằng chỉ huy sẽ gọi nó là bão.

Ít nhất chúng tôi được phép rút vào bên trong trong trường hợp đó.Có lẽ đã hai tuần không có lấy một tia nắng rồi.

Tất cả chúng tôi đều đã quen với những ngày như thế này, mặc dù tôi đã đọc được rằng thiếu ánh sáng mặt trời có thể khiến xương cốt yếu đi.

Tôi sẽ ghi nhớ điều đó khi mà tôi chuẩn bị đấm một cha nào đó.Là một sĩ quan cấp cao hơn, tôi không thường xuyên đứng gác, nhưng tôi đã từng làm như vậy với Roman khi được yêu cầu.

Bạn không có nhiều sự lựa chọn khi hai phần ba quân đoàn của bạn đã thiệt mạng.Khi tôi đến gần lối đi phía Nam dẫn đến Đồi Izhevsk, tôi thấy năm tên gác cổng nép mình bên chiếc cổng lớn.

Một trong số họ rõ ràng không làm công việc của mình mà chui vào trong áo khoác để giữ ấm.

Tôi muốn anh ta có thể tiếp tục lười biếng, nhưng sau đó tôi sẽ gặp rắc rối vì không hoàn thành công việc của mình.Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi, “Anh đứng bên phải cổng! Làm ơn đứng thẳng lên.”“Vâng, thưa sếp,” người bảo vệ cổng hét lên, thẳng người dậy đứng vào vị trí."Tốt.

Các sĩ quan khác sẽ không tốt như tôi đâu.

Người được gọi là 'sếp' bước đến chỗ tôi.

“Ngoại trừ anh chàng này, tôi đoán thế.”Nhận ra giọng nói, tôi quay lại và chào Petrov, "Chào buổi sáng, Trung úy, thưa ngài.""Buổi sáng tốt lành.

Một ngày đẹp trời nhỉ?”“Đẹp như dái gấu vậy.” Thật buồn cười là tôi thường xuyên gặp Petrov.

Tiểu đội của chúng tôi có lẽ là tiểu đội duy nhất có hai trung úy và một chỉ huy trưởng.

Nói đi cũng phải nói lại, đội chúng tôi cũng từng có gấp bốn số nhân sự mà.


Tôi cho là vì Dzyuba không tin tưởng tôi với tư cách là một sĩ quan.

Một nhiệm vụ cảm tử bất thành đến Big Venya sẽ khiến người ta nghĩ vậy về bạn.Petrov và tôi đi dọc theo bức tường, kiểm tra lính canh.

Phần không gian rộng của khu phức hợp này được chia làm ba phần: Phần ngoài gồm một khu đất trống lộ thiên được ngăn cách bởi những bức tường thành bê tông và một khu chung cư đô thị mà chúng tôi không có quyền sống ở trong vì quân đoàn hậu cần đang thiết lập một doanh trại phòng thủ bên trong đó.

Bên ngoài những bức tường là một chiến hào sâu hơn hai mét dành cho những lần chúng tôi phải xông ra ngoài để đẩy lùi những cuộc vây hãm của quân địch.

Lính canh luôn được điều động phía sau những bức tường cao khoảng sáu mét, theo dõi từng tấc đất trong khu phức hợp, và những cánh cổng luôn được khóa trái lại bằng những rào chắn chéo nhau như khi tàu hỏa băng qua.

Trừ khi tuyết thổi rát khiến bạn không thể nhìn xa quá ba mét.Thường có một vài sĩ quan tuần tra vào buổi sáng và một nhóm riêng biệt vào buổi chiều.

Buổi tối được dành riêng cho việc lập kế hoạch chiến lược, hoặc không.Không có nhiều người đang làm nhiệm vụ ngày hôm nay.

Ít người hơn nghĩa là khoảng cách chúng tôi phải đi là xa hơn, nhưng đó vẫn là một khoảng cách rất ngắn và chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong ca làm việc của chúng tôi.

Thách thức thực sự là những con hẻm giữa tòa nhà chính và các nhà kho phụ.

Chúng hẹp và lộng gió, và tuyết thổi khiến việc tuần tra trở nên khá kinh khủng.

Dĩ nhiên đây là con đường mà hầu hết những kẻ đào ngũ chọn để trốn thoát—một sự thật được tiết lộ bởi số lượng thi thể nằm trên tuyết, bị các tay súng bắn tỉa của Pavlyuchenko hạ gục.Gió thốc vào người tôi khi tôi rẽ vào con hẻm.

Mưa đá dội vào áo khoác và ushanka của tôi, rồi trượt khỏi ngón tay khi tôi gạt chúng sang một bên.

Cơn bão tuyết trút xuống nhiều bông tuyết hơn bao giờ hết, vẽ lên bầu trời trước mắt tôi những nét trắng xóa tuyệt đối.Petrov đặt tay lên lông mày, nheo mắt.

“Anh có thấy gì không?”“Không.

Sương mù quá dày.”“Có vẻ loang lổ hơn hôm qua.

Sẽ rất vất vả để phòng thủ trước một cuộc tấn công bất ngờ trong những trường hợp này.” Anh tặc lưỡi.Tôi nhún vai.

“Tôi không nghĩ nó tạo nên sự khác biệt, thưa ngài.

Khá chắc họ không thể thực hiện một cuộc bao vây khi lê bước qua lớp tuyết dày như vậy.”“Khi cơn bão lắng xuống, mọi thứ sẽ rất lộn xộn đây.

Tôi nghe nói Pavlyuchenko cuối cùng đã mua một vài chiếc Tu-95 từ Moskva.

Perm đã làm rất tốt việc hạ gục máy bay ném bom của họ, nhưng với việc các mỏ dầu mà Novgorod đã bị chiếm giữ có nghĩa là dù sao thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lí gì.


Một khi Tu-95 tham chiến, các tháp canh của chúng ta coi như là cỏ rác.”Những trận chiến dọc theo tuyến đường sắt Izhevsk đã diễn ra được vài tháng nay và có vẻ như Novgorod cuối cùng đã cảm thấy mệt mỏi với lũ sâu bọ chúng tôi.

Tôi nghĩ lý do duy nhất khiến họ không tiến hành một cuộc tấn công quy mô lớn hơn vào Izhevsk là vì lực lượng không quân ít ỏi mà họ có đã bị thiệt hại nặng nề sau khi chiếm được Perm.

Izhevsk được cung cấp khá ít quân dụng, nhưng chúng tôi vẫn có một hệ thống tên lửa phòng không S-300 đang hoạt động để ngăn Pavlyuchenko sử dụng số ít trinh sát không quân quý giá mà hắn còn lại.

Chúng tôi đáng lẽ cũng đã có thể nhập khẩu Stugna-P từ Kyiv nếu Smolnikov không ngoan cố từ chối dùng những hệ thống 'kém cỏi' và 'lỗi thời', dù với giá vô cùng rẻ.

Lời của ông ấy, không phải của tôi.Không giống như người Tatar chúng tôi, người Novgorod không có niềm tự hào.

Họ là con rối tí hon của Cộng hòa, và họ sẽ làm mọi thứ và bất cứ điều gì nếu điều đó có nghĩa là nhận được vũ khí miễn phí.

Nếu họ hôn vào mông Kuznetsov đủ thắm thiết và nhượng lại một hoặc hai mỏ dầu, Moskva có khi lại cung cấp cho họ một vài chiếc Tupolev và có thể một vài tên nhân bản vô tính chất lượng tốt hơn nữa.

Những nhân bản mà Novgorod sở hữu lúc này nhanh như sên và không thể bắn trúng mục tiêu kể cả khi bị kè súng sau gáy ép phải bắn cho bằng chúng.

Đó là điều sẽ xảy ra khi bạn cắt giảm một nửa ngân sách sản xuất nhân bản của mình trong khi tăng gấp đôi tốc độ phát triển của chúng.

Nếu các bản sao của bạn trông giống như mười bốn tuổi nhưng mới chỉ ở trong lồng kính được bảy năm, thì bạn có vấn đề lớn đấy.Tôi nghĩ Dzyuba đã biết về Tupolev.

Ông ta đang thiết lập tất cả các tên lửa Kornet trong khu vực đô thị trong trường hợp kẻ thù vượt qua được các bức tường ngoài.

Tôi nghĩ kế hoạch của ông ta là bỏ tòa nhà chính và du kích giữa khu chung cư bê tông, sa lầy phe đối lập trong một trận chiến đô thị bằng bộ binh.

Cũng hợp lý đấy, vì đằng nào tòa nhà chính cũng sẽ bị bỏ bom.Cơn bão tuyết ngừng quấy rầy chúng tôi ngay khi chúng tôi tìm thấy một khoảng trống nhỏ giữa hai nhà kho bỏ hoang để nép vào.

Tôi không phải là người thích nói chuyện phiếm, và thường thì Petrov đủ tôn trọng điều đó để không làm phiền tôi.

Tuy nhiên, hôm nay là một ngày đặc biệt khắc nghiệt, và tôi không mang theo bình vodka để chống lại cái lạnh đang cắt xuyên qua quân phục của mình.

Petrov lấy trong áo khoác ra một chiếc bình đeo ngang hông và đưa cho tôi.

Tôi không ngu đến mức từ chối rượu, vì vậy tôi uống một hơi.Anh ta cũng làm một hơi, đặt bình của mình vào một trong những túi áo khoác bên trong, sau đó đút tay vào túi bên ngoài.

“Khi tôi đang làm nhiệm vụ ở Ufa, tôi đã gặp một lính đánh thuê người Uzbekistan từ Zarafshan.

Anh ấy nói với tôi rằng anh chán ngấy việc chiến đấu giữa mùa đông nước Nga.

Chiến tranh thời tiết lạnh là tàn khốc, và nhiều người chết vì phải tiếp xúc với tuyết hơn là với đạn.


Tôi khá chắc là anh ta chém ra hàng đống số liệu nhảm nhí, nhưng anh ta có vẻ cũng không sai đâu."Petrov ăn nói rành mạch so với tuổi của anh ta, và người ta có thể cảm nhận được từ cách nói chuyện của anh rằng anh có xuất thân tốt hơn hầu hết mọi người.

Tatarstan chắc chắn không phải là trung tâm giáo dục của Nga và chưa bao giờ là một điểm nóng công nghiệp cho đến khi cơn sốt dầu mỏ xuất hiện.

Trước chiến tranh, hầu hết mọi người đến Tatarstan từ Novgorod và Perm để lao động khổ sai, và họ không sử dụng những từ như 'tàn khốc'.

Việc anh ta mang hàm Trung úy ở độ tuổi trẻ như vậy có thể có nghĩa là anh ta đến từ Trại hỗn hợp, một trại kết hợp giữa Trại B dành cho chiến binh và Trại C dành cho chuyên gia.

Những ai có bất kì dính dáng gì tới Trại C đều là trúng số độc đắc cả đời, trong khi phần còn lại phải húp cơm thừa canh cặn.

Toàn những ai cũng biết.Hệ thống trại nhân bản trước giờ đều có những lỗ hổng.

Đầu tiên nhé, nhân bản vô tính thậm chí không phải là thuật ngữ chính xác để gọi chúng tôi, vì nhân bản vô tính thì phải giống hệt nhau.

Công nghệ rõ ràng chưa đạt đến giai đoạn đó.

Quan trọng hơn, tỷ lệ giữa các bản sao của Trại A so với Trại B và Trại C gần đây đã được thay đổi thành 50:35:15 tại hầu hết các tỉnh bảo hộ của Moskva, có nghĩa là cứ 100 bản sao mới được sản xuất thì 50 người trở thành nông dân và công nhân, 35 người trở thành binh lính, và mười lăm người trở thành chuyên gia—tức là nông dân và công nhân chiếm số lượng 20% nhiều hơn.

Tôi không biết tại sao mấy kẻ đứng đầu lại đánh giá thấp tầm quan trọng của hậu cần đến vậy.

Ngân sách sản xuất thường được đổ vào việc phát triển vũ khí, trong khi chúng tôi ăn thức ăn thừa và mặc quân trang cổ đại đã không thay đổi kể từ những năm 1930.

Chỉ một gián đoạn nhỏ đối với tuyến hậu cần kéo dài thôi có nghĩa là quân đội ở tiền tuyến có thể bị chết đói và thiếu đạn dược, và với việc hai thành phố lớn ở cả hai bên đều thất thủ, Izhevsk đang phải hứng chịu toàn bộ hệ quả của việc các tuyết tiếp tế bị cắt.“Anh đã ở đâu trước khi được phái tới đây, hả Thiếu úy?” Petrov hỏi.

“Từ giọng của anh, tôi đoán anh đến từ vùng tây bắc, nhưng anh bắn súng như một người từ quân đoàn Perm, và đó là một lời khen ở cấp độ cao nhất đó.”“Chính xác là Murmansk.” Anh ấy cũng khá ấn tượng đấy nếu như có thể đoán được tôi đến từ đâu từ chất giọng.

Tiếng Nga nói chung là một ngôn ngữ rất thống nhất và mặc dù giọng Moskvich và Urali rất khác biệt, nhưng nhìn chung bạn không thể biết ai đến từ đâu dựa trên cách họ nói."À.

Tôi cho rằng họ sản xuất những xạ thủ giỏi trong rừng.

Vậy sao anh lại ở đây?”“Vài chuyện khốn nạn đã xảy ra.

Murmansk hiện là lãnh thổ bảo hộ của Cộng hòa và anh có thể tưởng tượng quá trình thôn tính đó tàn bạo như thế nào.

Tôi đã xuống phía nam để tìm kiếm một cái gì đó khác biệt.

Chắc là tự do.”Anh gật đầu.

“Có phải những người anh đi cùng cũng đến từ Murmansk không?”"Mười hai người trong đội ban đầu mà được phái đến cùng tôi?" Tôi hỏi.

Anh lại gật đầu."Không, thưa anh.

Chúng tôi nhận lệnh của Lãnh tụ tối cao và tôi đã dẫn đầu một đội đặc nhiệm đến đây thực hiện một cuộc xuất kích.

Anh có thể thấy mọi chuyện xảy ra thế nào đấy.


Kết cục thật dễ đoán định khi họ phái một đội mười hai người chống lại cả một thế lực.

Tôi là người duy nhất còn lại."“Anh đã làm rất tốt để đến được pháo đài của chúng tôi.

Tôi ngạc nhiên là Thiếu tá Smolov không cho anh thống lĩnh một tiểu đội của riêng mình đấy.

Tôi chắc rằng nếu anh lãnh đạo một trung đội, chúng ta có thể thực sự chiếm lại Đồi Izhevsk.""Chịu thôi.” Dzyuba có lẽ không đủ tin tưởng rằng một kẻ đến từ bên ngoài có thể tiếp quản một đội có quy mô như vậy.

Tuy nhiên, tôi tự hỏi, tại sao chỉ huy không bao giờ cố gắng giành lại quyền sở hữu ngọn đồi phía sau pháo đài của chúng tôi.

Sự hiện diện của Cộng hòa ở đó khá là yếu ớt và ngọn đồi đó là một vị trí chiến lược ngăn Izhevsk khỏi bị bao vây hoàn toàn.Sau một hồi im lặng, Petrov tiếp tục nói về bản thân mình mặc dù tôi không hỏi.

Anh sinh ra ở Perm trong một gia đình bình thường.

Anh ấy đã cố gắng tìm đường vào quân đoàn Perm—cơ sở ưu tú dành cho những người lính tài năng—nhưng không gây được ấn tượng trước khi nhập ngũ trong Chiến tranh Tatarstan-Novgorod.“Cuộc chiến đó thật ngu ngốc,” anh nhếch mép cười.

“Các cuộc giao tranh trong nhiều năm cho đến khi Cộng hòa nhảy vào và nuốt chửng cả hai.”Anh hỏi tôi nhớ điều gì nhất về Murmansk.“Tôi không nhớ.

Đã quá lâu rồi,” tôi nói.“Tôi nghĩ mọi người đều có điều gì đó nhắc nhở họ về nơi họ lớn lên.

Đối với tôi, đó có lẽ là súp củ cải,” anh cười nửa miệng nói.

“Mãi cho đến khi bước vào tuổi đôi mươi, tôi mới thấy trân trọng việc có rau có củ trong bữa ăn của mình.”Ai ưa nổi củ cải chứ? Thứ tởm lợm đó có vị như vỏ cây khi ăn sống và khi luộc lên thì có vị như vỏ cây luộc.

Tôi thích bắp cải hơn, nhưng tôi sẽ không bị anh ta dụ tán chuyện về mấy thứ rau củ ngu xuẩn đâu.Một lúc sau, Petrov nhíu mày hỏi, "Vậy chuyện gì đã xảy ra với đống quần áo ngày hôm trước?"Chết tiệt.

Tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Công bằng mà nói, quần áo sạch sẽ là điều cuối cùng tôi nghĩ đến sau khi tìm ra một sinh vật bước ra từ thần thoại.

“Nó vẫn ở chỗ cũ.

Hôm nay tôi sẽ đi lấy nó.”“Anh đâu phải người sẽ để việc cho đến ngày thứ hai nhỉ.” Anh cười.Tên nhãi này nghĩ rằng anh ta thông minh, giỏi bắt thóp tôi lắm hay sao ấy nhỉ?“Tôi sẽ làm.

Anh không cần phải nhắc lại lần nữa đầu," tôi trả lời.

“Thực ra, tôi sẽ đi lấy nó ngay bây giờ.”Tôi kiếm cớ để tránh xa anh ta.

Ít nhất anh ta không cố giữ tôi lại.

Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo với Ushakov để còn đi nghỉ sớm.Tọc mạch và lắm chuyện.

Nói chuyện với Petrov khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên Roman bắt chuyện với tôi, và điều đó càng làm tôi khó chịu hơn.

Tôi không có đủ sức mạnh tinh thần để đối phó với những ký ức về Roman ngày hôm nay.~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận