Người Phụ Nữ Nông Thôn Hung Hãn


Hoàng thị ngồi cùng bàn với mấy người đàn ông trong nhà, vừa ăn được hai miếng cơm đã nghe thấy con trai thứ ba nói cha chê hắn làm việc không tốt, nên buổi chiều hắn sẽ không đi xuống ruộng, mà đi dạo một vòng quanh tiểu Vân Lĩnh.

Phụ cận quanh đây có rất nhiều núi, cho nên ruộng cạn đã có hơn phân nửa là nằm ở sườn dốc trên núi, sườn núi phần lớn là thấp.

Mà gần thôn Đại Dung Thụ nhất là một ngọn núi cao tên Tiểu Vân Lĩnh, nếu muốn chặt củi hay muốn tìm các món ăn thôn quê hoang dã thì sẽ đi lên đây.


Từ Tiểu Vân Lĩnh đi sâu vào trong, phía sau gọi là Đại Vân Lĩnh, nghe các trưởng lão trong thôn nói, trên Đại Vân Lĩnh có rất nhiều thú dữ, ngày thường chúng nó sẽ không hại người, không xuống dưới thôn làng ở bên này, nhưng nếu gặp năm mất mùa, trên núi không có đồ ăn, thì thú dữ sẽ xuống núi đi vào thôn để kiếm thức ăn.

Ngày thường Trình Gia Hưng đi Tiểu Vân Lĩnh như ở trong nhà mình, thi thoảng hắn sẽ lên đó bắt được cặp gà rừng, có khi đào được một bát trứng chim, còn có thể hái một nắm rau dại trở về.

Hắn làm ruộng trồng trọt không giỏi, nhưng trèo đèo lội suối thì rất giỏi, Hoàng thị vốn không lo lắng cho hắn, mà chính là bực mình.

Người ngoài nhìn thấy Trình Gia Hưng chơi bời lêu lổng, chỉ có người trong nhà mới biết, lão tam thường xuyên bổ sung thêm đồ ăn trong gia đình, nhưng cố tình những việc như trèo đèo lội suối này trong mắt mọi người chính là không làm việc đàng hoàng, lông bông, còn đối với kỹ năng trồng trọt hoa màu nói chung mới là nghề nghiệp đứng đắn.


Người trồng trọt thì trồng một mẫu có thể được một mẫu, còn việc lên núi thì phải dựa vào vận may, còn nếu không gặp được may mắn thì phải nói như thế nào?Họ hàng thân thích trong nhà đã từng khuyên bảo thuyết phục, để cho hắn thu tâm đừng mãi suy nghĩ việc lên núi săn bắt các món thôn quê hoang dã, mà phải trồng trọt tích góp gia sản để cưới vợ sinh con, đây mới là con đường rộng mở.

Lúc các nhóm cô, dì bà thím nói thì hắn nghe xong mỉm cười, còn gật đầu với mọi người, dù sao thì hắn cũng không làm theo, rồi sau đó chuyện vẫn đâu vào đấy.

Với tính tình này, Hoàng thị bị hắn chọc tức thêm gấp bội, nhưng miệng nói cũng không thể làm gì khác được.

Giống như lúc này, nhìn thấy hắn đang ngồi bên tay phải, Hoàng thị để đũa xuống, vươn tay ra kéo tai hắn, chưa cần người khác giúp đỡ, hắn đã nhảy ra xa bảy tám thước……Vẻ mặt đề phòng nhìn nương ruột của mình: ”Đừng động thủ, có chuyện gì thì từ từ hãy nói ạ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận