Người Qua Đường Cô Bạo Hồng Tinh Tế


Con người sống trên Hoang Tinh không nhiều, nhưng cũng không phải không có, phần lớn đều phân bố ở một vài ốc đảo lớn, rất ít người giống cô, sống đơn độc ở vùng sa mạc.

Nhìn trang bị của mấy người này, không giống người dân bản địa Hoang Tinh, có lẽ là những nhà thám hiểm từ bên ngoài đến.

Tống Xuân Thời vừa chạy vừa lơ đãng đoán già đoán non, không để ý lắm.

Cô không biết, mấy người phía sau cô không phải nhà thám hiểm mà cô từng gặp trước đây, họ đến từ thủ đô phồn hoa, theo học tại Học viện quân sự Đế Quốc, lý do xuất hiện ở Hoang Tinh là để hoàn thành bài kiểm tra tốt nghiệp.

Trường quân đội luôn có yêu cầu khắt khe đối với học viên, mỗi năm đều có học viên không thể tốt nghiệp, thậm chí mất mạng trong quá trình kiểm tra, nhưng bất kỳ ai có thể vượt qua kỳ kiểm tra đều là thiên tài đáng chú ý, có tương lai tươi sáng.

Là trường quân đội đứng đầu của Đế Quốc Tử Kinh, kỳ kiểm tra tốt nghiệp của Học viện quân sự Đế Quốc càng là sự kiện lớn được nhiều người dân quan tâm, không ít người theo dõi trực tiếp trên Tinh Võng.


“Đội ngũ này thảm ghê, kỳ kiểm tra tốt nghiệp lại bốc trúng Hoang Tinh, nơi này toàn là sa mạc, còn có nhiều dã thú nguy hiểm, đổi lại là tôi thì không sống nổi một ngày quá.


“Điểm mấu là vũ khí chỉ có một con dao găm, súng hạt nhân và cơ giáp đều không thể sử dụng, thời buổi này còn ai dùng vũ khí lạnh nữa!”
“Đúng là nhân tài được Đế Quốc bồi dưỡng, trong điều kiện khắc nghiệt như vậy mà vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, không một ai tụt lại phía sau.


“Đúng vậy, lúc này mới thấy được khoảng cách giữa người bình thường và thiên tài.



Trên Tinh Võng tràn ngập lời khen ngợi.

Ngay lúc này, một góc của màn hình đột nhiên xuất hiện một cái bóng chuyển động nhanh, mọi người tưởng rằng có nguy hiểm, vô thức nín thở.

Đợi cái bóng đến gần, họ mới phát hiện đó là một cô gái.

Cô gái có vẻ đang vội đi đâu đó, trên mặt che kín khăn chống cát, chỉ lộ ra đôi mắt linh hoạt, khi đi ngang qua mấy học viên, cô tùy ý liếc nhìn một cái, không dừng bước, nhẹ nhàng đi xa như khi đến.

Dáng người nhẹ nhàng mạnh mẽ của cô gái, đối lập rõ ràng với bóng lưng chật vật lảo đảo của các thiên tài trong bão cát.

Khán giả vừa rồi còn miệng đầy lời khen, đột nhiên trầm mặc, cảm giác khen không nổi nữa là chuyện gì xảy ra?
Bình luận trống trơn trong vài giây, cho đến khi có người phân tích——
“Cô gái đó trông rất quen thuộc với sa mạc, có lẽ là cư dân Hoang Tinh đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận