Người Què Cũng Bị Ta Lừa Tới Đứng Dậy


Điêu Khải Vinh nghe nói là cha mẹ của Khổng Thư Nhã đang ở đây, nét mặt của gã thay đổi, sau đó gã giễu cợt nói: “Không gặp, tôi cũng không muốn gặp ai hết.”
Mục Cảnh Phỉ thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên gặp mặt thì tốt hơn, người ta đến tận nơi rồi, dù sao cũng là người thân.”
Mục Cảnh Phỉ ra hiệu cho những người phía sau.

Một lúc sau, viên cảnh sát đó dẫn cặp vợ chồng già vào phòng thẩm vấn.

Hai người kia vốn có sức khỏe tốt, bây giờ lại có khuôn mặt ốm yếu vàng vọt, mái tóc bạc phơ, nhìn thấy anh họ và vợ như vậy, ánh mắt Điêu Khải Vinh khẽ lóe lên, trầm mặc không nói.
Hai người già kia vô cùng ghét bỏ gã, phản ứng đầu tiên chính là xông lên muốn giết gã: “Điêu Khải Vinh! Trả mạng con gái cho tôi!”
“Cái đồ lòng lang dạ sói, tại sao cậu lại làm vậy? Tiểu Nhã đã đắc tội gì cậu sao? Hay là bọn tôi đối xử không tốt với cậu?!”
Hai người già bị cảnh sát ngăn lại: “Bình tĩnh đi, hai người đừng làm cho chính mình tức giận.”
“Tại sao cậu lại làm như thế! Tại sao lại như thế!” Cha của Khổng Thư Nhã thực sự không thể hiểu nổi.

Điêu Khải Vinh là con của dì hắn.

Họ vốn là anh em họ, mối quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp, không ngờ cuối cùng người giết con gái mình chính là Điêu Khải Vinh.
Đối mặt với đôi mắt tràn đầy hận ý này, Điêu Khải Vinh bình tĩnh nhìn ông một cái, sau đó đột nhiên bật cười: “Tại sao? Bởi vì một ca phẫu thuật của tôi được đến mười triệu, mười triệu! Mấy người đã thấy nhiều tiền như vậy chưa?”
Nhìn vẻ mặt suy sụp của cặp cha mẹ, Điêu Khải Vinh cười lạnh một tiếng, dửng dưng nói: “Quả thận kia cũng chỉ cho tôi 20 triệu.

Tiếc là lá gan này không bán được.”
Cha mẹ của Khổng Thư Nhã nghe vậy thì gần như sắp ngất đi vì sốc.

Khuôn mặt họ tái nhợt, chỉ vào gã, cả người run lên, run rẩy vì tức giận: “Cậu đánh mất lương tâm của mình vì tiền sao?”
Điêu Khải Vinh giang hai tay, vô tội nói: “Vì tiền, lương tâm có là gì?”
“Chúng ta là họ hàng.

Tôi còn từng trả tiền cho cậu đi học khi còn bé rồi.”
Điêu Khải Vinh chế nhạo nói: “Tôi biết, tôi rất biết ơn ông, tôi sẽ trả lại tiền cho ông sau khi tôi kiếm đủ, nhưng sau này thì sao? Mấy người vừa có chuyện đã tìm tôi, ai ốm thì gọi cho tôi! Tôi đã giúp mấy người nhiều chưa? Một đám họ hàng, chỉ vì giúp tôi trả tiền học phí mà tôi phải hầu hạ mấy người cả đời sao!”
Bây giờ tội ác của Điêu Khải Vinh là điều chắc chắn, Khổng Thư Nhã đúng là đã chết trong tay gã ta rồi.

Dù sao cũng không thể thoát tội này nên gã đã lộ mặt thật.

Điêu Khải Vinh không còn cố kỵ nhiều như vậy nữa, nhìn họ với vẻ kinh tởm: “Tôi đã ngán các người từ lâu rồi!”
Không ngờ trong lòng Điêu Khải Vinh lại nghĩ như vậy, mẹ của Khổng Thư Nhã vừa khóc vừa hỏi: “Bởi vì là người thân nên chúng tôi tin tưởng cậu, mới tìm cậu.

Cậu không muốn giúp thì cứ nói thẳng, tại sao lại phải giết đứa trẻ?”
“Tôi nói không giúp không phải các người sẽ mắng mỏ tôi sao? Tôi còn cần mặt mũi nữa không? Về phần giết cô ta, nếu cô ta là người thường thì tôi thật sự không cần giết.

Ai bảo cô ta có máu gấu trúc*? Trước kia tôi không biết mấy người là máu gấu trúc?”
*máu hiếm, đã giải thích ở chương trước.
Thấy ý của Điêu Khải Vinh như vậy thì có hối hận cũng đã quá muộn rồi.

Còn quan tâm đến việc ai trong số họ có máu gấu trúc nữa chứ, hai vợ chồng này tựa như không quen gã: “Cậu điên rồi sao!”
Điêu Khải Vinh tự giễu cợt bản thân: “Điên? Tôi cảm thấy tôi chưa điên đủ! Tôi chỉ muốn có tiền, mấy người có biết nghèo là như thế nào không? Mấy người có biết vì không có tiền để đi học mà mẹ tôi từng phải gõ cửa mỗi nhà để vay tiền, mấy người có biết tôi bị xem thường bao nhiêu không? Hồi đó chưa có giáo dục bắt buộc 9 năm, không có ai góp tiền, tôi vay tiền từ khi còn nhỏ, tiền nợ dài như vậy, đến bây giờ tôi vẫn phải trả.

Cuối cùng cũng được tốt nghiệp đi làm.

Không có quan hệ cũng không có tiền, ngay cả bệnh viện cũng không vào được.

Vất vả lắm mới có cơ hội thực tập.

Làm việc chăm chỉ ba tháng vẫn bị đám có quan hệ thay thế! Không có tiền tôi không làm gì được! ”
Ông già suy sụp và nói: “Chúng tôi không giúp cậu trả nợ được, cũng không thể giúp cậu tìm được việc làm.”
Điêu Khải Vinh đứng dậy, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới không kiềm chế được cáu kỉnh nói: “Nhưng tôi nhớ cách mấy người nhìn mẹ tôi! Tôi nhớ ánh mắt của mấy người!”
“Những năm đó có nhà ai giàu đâu? Đã đưa tiền cho mẹ cậu vay chẳng lẽ còn phải kính cẩn đưa sao?”
“Nhưng khi mẹ tôi chết, có ai quan tâm không? Nếu mấy người chịu giúp, bà ấy sẽ không chết!”
“Lúc đó chúng tôi cũng không có tiền! Lúc đó Tiểu Nhã đang học đại học, anh trai con bé cũng đã kết hôn.

Chúng tôi còn có hai đứa con gái nữa.

Chúng tôi nào còn tiền cho mẹ cậu chữa bệnh? Chị ấy là người thân của tôi, nếu tôi có tiền, sao có thể không giúp chị ấy? ”
“Cho nên, vẫn là tiền.” Điêu Khải Vinh châm chọc nói, hai mắt đỏ bừng: “Cho nên, ai có tiền không bằng tôi có tiền.

Nếu lúc đó tôi có tiền, mẹ tôi không chết.”
Điêu Khải Vinh vừa cười vừa nói, mỉa mai nhìn cảnh sát: “Tôi không biết mình thua ai.

Rõ ràng là mấy người không có bằng chứng.

Thi thể của Khổng Thư Nhã cũng đã biến mất.

Làm sao các anh biết cái chết của cô ta là bất thường? Vì sao biết nội tạng của cô ta đã bị lấy ra, rồi tại sao biết được nội tạng đã đi đâu? Chết không có bằng chứng mà! Tại sao? ”
Mục Cảnh Phỉ bình tĩnh nói: “Bởi vì quả báo, anh làm như vậy, khiến cho linh hồn của cô gái ngây thơ này không có nơi nào yên nghỉ.”
Lúc này, một cảnh sát báo cáo: “Đội trưởng Mục, tôi đã tìm ra tài khoản ẩn của Điêu Khải Vinh, tìm ra ba cứ điểm của tổ chức đó”.
Mục Cảnh Phỉ vui vẻ nói: “Làm tốt lắm!”
Nghe vậy, Điêu Khải Vinh mặt tái mét ngồi xuống, hoàn toàn kết thúc rồi, tất cả những việc gã đã làm trước đây sẽ bị đào ra.

Mục Cảnh Phỉ phái người đưa hai người già kia về nhà, khi đi ra ngoài, cô lạnh nhạt nói với Điêu Khải Vinh: “Một đồng anh cũng chẳng có.”
Qua một đêm, cảnh sát đã bắt giữ cả chục người.
“Tổ chức mua bán nội tạng này khi mới thành lập đã thấy y thuật của Điêu Khải Vinh.

Họ mở các phòng khám tư nhân, bắt người vô gia cư và bán nội tạng.

Trong vài năm qua đã thực hiện hàng chục thương vụ.

Mỗi lần Điêu Khải Vinh thực hiện một ca phẫu thuật thì sẽ nhận được tiền hoa hồng.


“Súc sinh! Học cho đã rồi lại đi kiếm tiền kiểu này!”
Cảnh sát nhìn bản báo cáo thẩm vấn, đồng thời cũng cảm thấy tiếc hận nói: “Nếu Điêu Khải Vinh dùng khả năng này để cứu người, gã ta nhất định sẽ không bị thân bại danh liệt như ngày hôm nay.

Một tương lai tốt đẹp như vậy lại hoàn toàn bị hủy hoại.”
Sau khi mọi người bị bắt nhận tội, Hạ Tân cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Sau khi biết được sự việc, mẹ anh ta đi từ vùng khác tới, một mực trông nom anh ta.

Còn Khổng Thư Nhã bọn họ không thể nhìn thấy, sau khi ý thức của Khổng Thư Nhã hồi phục, tới bây giờ cô cũng không quan tâm đến việc ai đã giết mình, cũng không muốn trả thù, hai ngày này những gì cô làm là trông coi Hạ Tân và gặp cha mẹ mình, lang thang qua lại giữa hai người.
Hạ Tân tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, yếu ớt kêu một tiếng: “Mẹ, mẹ đến rồi”.
Mẹ anh ta rơm rớm nước mắt nói: “Bớt nói nhảm, con như thế này sao mẹ có thể không đến?”
Hạ Tân khàn cả giọng: “Mẹ, Tiểu Nhã đi rồi.”
“Mẹ biết, mẹ biết từ lâu rồi.” Nhắc đến Khổng Thư Nhã, trong lòng mẹ Hạ Tân lại cảm thấy khó chịu.

Hai đứa đã yêu nhau được 3 năm.

Bà cũng đã gặp Khổng Thư Nhã vài lần, cô là con dâu mà bà đã nhận, không ngờ tới lúc đi làm giấy đăng ký, con dâu đã không còn.

Bà rưng rưng khuyên nhủ: “Tiểu Nhã đi rồi, con vẫn còn sống, con không thể làm cho cô ấy lo lắng cho mình, con phải mau khỏe lại, biết chưa?”
Hạ Tân cười nhẹ: “Con biết rồi mẹ, con cảm thấy Tiểu Nhã vẫn chưa rời đi, cô ấy  đang nhìn con.”
“Đừng nói nhảm nữa, Tiểu Nhã đi rồi.” Nhìn thấy con trai như vậy, bà mẹ bật khóc: “Mẹ biết con cảm thấy khó chịu, có ai trong lòng không thoải mái? Nhưng con phải nhìn về phía trước”.
“Đầu óc con bình thường, không phải ảo giác sau khi bị đánh đâu, con thực sự cảm thấy Tiểu Nhã đang nhìn mình.”
Sau khi Hạ Tân nói xong, Khổng Thư Nhã đang đứng cạnh giường, khóc nức nở.

Cô muốn đưa tay ra để chạm vào người yêu của mình, nhưng lần nào cũng chỉ xuyên qua anh ta.

Bây giờ cô thậm chí còn không thể nắm tay.

Khổng Thư Nhã khóc nhìn người nằm trên giường, vừa tuyệt vọng, vừa vô lực.
Lúc này y tá gõ cửa: “Hạ Tân, bạn của anh đến thăm anh.”
Hạ Tân nhìn về phía cửa, người đó có khuôn mặt trẻ trung đẹp trai, khí chất dửng dưng không dính bụi trần, còn mang theo chút bất cần, anh ta ngạc nhiên nói: “Cố đại sư?”
Cố Diệp tươi cười đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại: “Tôi nghĩ anh tỉnh rồi nên đến thăm anh.”
Hạ Tân cười: “Cảm ơn”.
Cố Diệp lại nhìn Khổng Thư Nhã bên mép giường, gật đầu với cô, rồi nói với Hạ Tân: “Hiện vụ án đã được điều tra, vị trí của những bộ phận nội tạng cũng đang được điều tra.

Nếu nội tạng của Khổng Thư Nhã được mang về thì chẳng khác nào giết các cô gái khác.

Họ vừa mới biết nội tạng trong cơ thể họ đến từ đâu.

Cô gái có trái tim tưởng đó là của người đã hiến trước đây.

Cha cô ta cũng bị bắt, công ty bị phá sản.

Sau khi cô gái kia biết được sự thật, cô ta đã rất hoảng sợ đến nỗi tim ngừng đập, bây giờ vẫn đang cấp cứu.

Người mua thận kia, bỏ ra 600 triệu mua cặp thận, tưởng có người sẵn sàng bán cho mình nhưng sau khi biết sự thật, anh ta ngất xỉu tại chỗ.”
Hạ Tân vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt trống rỗng như một con rối: “Vậy thì sao? Tính mạng của Tiểu Nhã sẽ không quay trở lại.”
Cố Diệp nhìn mẹ anh ta: “Dì, dì có thể đi ra ngoài trước không, tôi có vài lời muốn nói với con trai dì.”
Mẹ anh ta nhìn khí chất Cố Diệp không giống đứa trẻ bình thường, nói ra những lời người thường không thể biết được, bà cũng không phản bác, lập tức đứng lên: “Vậy tôi sẽ ra ngoài mua ít nước, mấy người nói chuyện đi nhé.”
Cố Diệp gật đầu, cảm ơn.

Khi người bên kia đi, anh mới nói: “Tôi đã nói chuyện với Khổng Thư Nhã tối qua.

Cô ấy nói rằng cô ấy đã chết, không có ý định lấy lại nội tạng.

Nhưng cô ấy đưa ra một điều kiện nếu họ có thể sống thì những năm còn sống xin hãy làm tròn chữ hiếu cho cô ấy.

Họ đều giàu có, mỗi một tháng thay cô ấy đưa cho ca mẹ một ít tiền sinh hoạt hàng tháng, ba mẹ cô ấy ắt sẽ có thể sống tốt.

Dù phía cha mẹ bên kia không muốn sinh hoạt phí, nhưng mà đây là kết quả tốt nhất rồi.

Cô ấy là người rất tốt bụng, cũng rất hiếu thảo.

Hiếm thấy có người đến giờ vẫn giữ được lý trí.

Cô ấy nói người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là anh.”
Sau khi Cố Diệp nói xong, Hạ Tân hào hứng ngồi bật dậy: “Tôi cảm giác không sai, Tiểu Nhã vẫn ở đây phải không? Tiểu Nhã! Em đang ở đâu? Tiểu Nhã, ra đây gặp anh!” Bàn tay Hạ Tân hào hứng nắm lấy cổ tay của Cố Diệp, sốt ruột nói: “Cố đại sư, cậu cho tôi gặp cô ấy, làm ơn cho tôi gặp cô ấy đi!”
Cố Diệp nhéo nhéo cổ tay người kia để đối phương buông ra, bình tĩnh nói: “Mục đích của anh đến tìm tôi không phải chỉ để gặp cô ấy sao? Tôi đến đây lần này là để hoàn thành tâm nguyện của anh.”
Cái gọi là người ma khác biệt, nhìn chung không có đại sư nào dám làm như vậy, Cố Diệp cũng dám để cô hiện thân.

Khổng Thư Nhã ngạc nhiên nhìn Cố Diệp, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chưa kịp lau: “Cố đại sư…”
Cố Diệp mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay của mình về phía Khổng Thư Nhã.

Linh hồn của Khổng Thư Nhã bay lơ lửng không kiểm soát được.

Ngón tay của Cố Diệp lướt qua một dư ảnh, một lá bùa ma thuật không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã bị cuốn đi.

Chỉ bằng một cái lướt nhẹ đầu ngón tay, cậu đã dính chặt nó vào thân thể Khổng Thư Nhã: “Đi đi, anh ta có thể nhìn thấy cô, cô có thể chạm vào anh ta.

Chỉ có ba phút.”
“Tiểu Nhã!” Hạ Tân lăn khỏi giường bệnh, ôm lấy Khổng Thư Nhã vẫn chưa lau khô nước mắt.

Cố Diệp thấy vậy thì lặng lẽ rút lui, đóng cửa cho hai người họ, đó là tất cả những gì cậu có thể làm.
Trong vụ án cấy ghép nội tạng này, sau khi bắt giữ những tên tội phạm, các phương tiện truyền thông của cảnh sát đã phơi bày toàn bộ vụ án để cảnh tỉnh mọi người.

Tất nhiên, vì bảo vệ danh tính của Cố Diệp và Giải Thừa, cảnh sát không đề cập đến hai cá nhân này, chỉ âm thầm xin tiền thưởng.
Ngay sau khi sự việc này được phanh phui, nó đã thu hút sự chú ý lớn của người dân, cả mạng Internet sôi sục, vấn đề này trở thành tiêu đề bàn tán của toàn mạng Internet.

Không ai nghĩ rằng đằng sau một sự cố y tế ở bệnh viện lại là sự thật khiến người ta tức lộn ruột.

Mà những gì Điêu Khải Vinh trải qua cũng thật khiến người ta thổn thức.
Rốt cuộc cái gì khiến một bác sĩ thiên tài không tìm được việc làm, không thể không tham gia gây án?
Hơn nữa rốt cuộc vì sao một người vốn có thể có tương lai rộng mở mà lại không chịu nhẫn nhịn, chấp nhận thất bại, thà phạm tội còn hơn chờ cơ hội?
Ngoài phạm tội, chẳng lẽ không có cách nào khác để vươn lên? “Đã là vàng ắt sẽ luôn sáng” Lời nói này chính là để dành cho những bạn trẻ có khát vọng đang chán nản và liều mạng làm việc chăm chỉ, mọi người sẽ luôn có cơ hội vươn lên, những gì trải qua hiện tại đều là kinh nghiệm quý báu.

Trong tương lai, bạn sẽ càng mạnh mẽ hơn những người chỉ biết dựa vào các mối quan hệ, có nhiều kinh nghiệm hơn cũng khả năng chống lại áp lực cao hơn.
Và phạm tội, đó là con đường vô vọng không có tương lai.
————
Điêu Khải Vinh đã bị giam giữ theo quy định của pháp luật.

Viện trưởng Trịnh chưa từng lộ diện nay lại đi tới đồn cảnh sát, yêu cầu cho một cơ hội gặp Điêu Khải Vinh.

Giờ bà đã sắp sinh rồi, vào ngày dự trù sinh nở lại không sinh, cứ hoãn lại đến giờ, nếu vẫn không sinh thì chỉ có thể mổ.

Bà lo lắng rằng nếu bây giờ cô không nhìn Điêu Khải Vinh thì tương lai sẽ không gặp được nữa.
Thời tiết nóng như vậy, bà lại mang theo cái bụng to tự mình đi tới đây quả thật không dễ dàng gì, cảnh sát thấy như vậy liền đồng ý: “Muốn gặp cũng được, đây có thể là lần găp cuối cùng.”
“Điêu Khải Vinh, viện trưởng Trịnh muốn gặp anh.”
Điêu Khải Vinh mặc một bộ đồ tù, mấy ngày nay gã sút cân đến tái cả mặt, nghe vậy lập tức chống cự: “Tôi không gặp!”
Viện trưởng Trịnh đã gần bốn mươi tuổi, cho dù giữ gìn sức khỏe tốt nhưng với tuổi của bà mà sinh con vẫn tồn tại nguy cơ nhất định, cũng gây áp lực cho cơ thể.

Bà cũng là một người phụ nữ đáng thương.

Theo lệnh của cha mẹ mình và lời của người mai mối, lúc đầu vì làm ăn mà cha gả bà cho một người giàu có, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm.

Sau khi lấy chồng, bà chẳng sống thoải mái được ngày nào, người kia sau khi kết hôn thì không thèm về nhà, bao dưỡng tình nhân hết người này đến người khác, cũng chẳng biết qua đêm nơi nào.

Sau hơn mười năm chịu khổ, cuối cùng bà cũng gặp được Điêu Khải Vinh.

Bà không chán ghét xuất thân của gã, cũng không sợ những lời đàm tiếu của người khác, bà thích tính cách thực tế, chịu thương chịu khó lại kiên cường mạnh mẽ của gã.

Vì để ly hôn, tất cả tài sản của bà đều giao cho chồng cũ, bà gần như bị đuổi ra khỏi nhà.

Những tưởng có thể chung sống bền vững với Điêu Khải Vinh, không ngờ gã lại phạm tội ác như vậy.
Viện trưởng Trịnh sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, đứng lên trầm mặc nhìn gã: “Sao anh không muốn gặp em?”
Điêu Khải Vinh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Cô tới làm gì vậy? Trở về đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Viện trưởng Trịnh vẫn bình tĩnh, chân thành hỏi: “Anh đã từng nghĩ đến việc làm những chuyện này thì em phải làm sao với con của mình không?”
Khóe miệng Điêu Khải Vinh run lên, gã mặt lạnh nói: “Cô tự nguyện sinh, tôi còn có thể làm gì? Cô tự sinh, tự nuôi!”
Hô hấp Viện trưởng Trịnh ngưng lại, bà hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, cả người run lên: “Điêu Khải Vinh, đều đã đến mức này, anh nói thật cho em biết, anh có thật lòng với em không?”
Điêu Khải Vinh cúi xuống, nhìn bàn tay của mình, lạnh lùng nói: “Tôi không có một chút thật lòng nào hết, cút đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô.”
Viện trưởng Trịnh run rẩy đưa tay sờ bụng, đứa con trong bụng hẳn là cảm nhận được cảm xúc của bà mà động đậy vài lần, viện trưởng Trịnh mạnh mẽ chớp mắt, cố gắng không để nước mắt chảy xuống “Anh nói người thầy kia là người giúp anh chưa bao giờ cần hồi báo.

Ngày đông kia, người đó thấy chân anh lạnh nên mua cho anh một đôi giày, vì vậy anh vẫn luôn rất tôn trọng người đó.

Điêu Khải Vinh, em không tin anh nói mình không thật lòng.

Điêu Khải Vinh, chỉ cần anh nói một câu, anh thật lòng với em, em sẽ chờ anh cả đời.

Anh không cần hứa hẹn, em cùng đứa trẻ cũng sẽ chờ anh cả đời, chỉ cần anh quay đầu, em sẽ luôn ở đó.”
Điêu Khải Vinh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô không cần đợi tôi, cô hoàn toàn không hiểu tôi, cô chỉ là bàn đạp cho tôi thôi.

Tôi không nhận đứa nhỏ này, tôi cũng không biết có phải là của tôi hay không.

Vẫn là câu nói kia, cô tự nguyện sinh ra thì cô tự mình nuôi nấng.”
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dọc theo khóe mắt của viện trưởng Trịnh, bà liếc nhìn Điêu Khải Vinh trong tuyệt vọng, đứng dậy, khàn giọng nặn ra hai từ với đôi môi run rẩy: “Tạm biệt.”
Đôi con ngươi Điêu Khải Vinh co rút lại rồi lại cúi đầu xuống, không nhúc nhích.
Lúc này, Viện trưởng Trịnh đột nhiên ôm bụng đau đớn, cảnh sát ở bên nhìn không ổn, đều chạy tới: “Mau đến bệnh viện, cô ấy sắp sinh rồi!”
Điêu Khải Vinh nhìn cảnh này không khỏi đứng lên, nhìn viện trưởng Trịnh bị đưa đi ra ngoài rồi lại chán nản ngồi xuống.
Mục Cảnh Phỉ thấy vậy: “Lo lắng à?”
Điêu Khải Vinh cười lạnh: “Quản tôi cái khỉ gì?”
“Nhân tiện, em trai của anh muốn tôi nói cho anh, thầy Vu đã được xuất viện.

Ông vẫn không biết chuyện của anh, vẫn đang đợi anh trở về.

Tuy nhiên, năm nay thầy Vu đã sáu mươi hai, mười năm sau, thậm chí cả tang lễ của ông ấy anh cũng không thể đi được.”
Điêu Khải Vinh cứng người, nắm chặt tay không nói gì.
“Một thân nghề y, sau này không có ích gì.

Người thương mình bị mình tổn thương, không gặp được con.

Người thân, bạn bè từ mặt, người thầy đối xử tốt với mình cũng sẽ vô cùng thất vọng vì anh.

Anh đáng lẽ sẽ có cuộc sống tuyệt vời, nay lại biến trở nên như thế này.

Điêu Khải Vinh, nếu cho anh một cơ hội khác, anh có tham gia băng đảng và giúp họ làm giải phẫu nữa không?”
Điêu Khải Vinh không nói lời nào, cúi đầu xuống, không ai biết gã đang nghĩ gì.
“Điêu Khải Vinh, anh có hối hận không?”
“Không hối hận.” Trước khi ba chữ hoàn toàn được nhả ra, một giọt nước mắt rơi trên còng tay, khóe miệng Điêu Khải Vinh run lên, cố gắng cười, nhưng lại không cười.
Mục Cảnh Phỉ lạnh lùng hỏi: “Vậy anh khóc cái gì?”
“…” Điêu Khải Vinh che mặt, toàn thân run rẩy, trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa: “A a a a a a a a!” Điêu Khải Vinh đột nhiên giống như người điên đập đầu vào tường.
Cảnh sát ập vào ngăn cản hành vi điên rồ của gã, Mục Cảnh Phỉ lắc đầu, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Ba tháng sau, những tên tội phạm giết hàng chục người này đã bị kết án theo pháp luật.

Bác sĩ như Điêu Khải Vinh bị kết án tử hình trong phiên sơ thẩm.
Vào ngày này, gia đình của Khổng Thư Nhã đã đến thăm mộ cô, giữa chừng có hai cô gái trẻ đến, họ lạy Khổng Thư Nhã ba lần rồi dâng hoa.
Cha mẹ của Khổng Thư Nhã liếc nhìn họ, không nói gì.

Hai vợ chồng già rời nghĩa trang với sự hỗ trợ của con trai và con dâu.

Kể từ đó, có nghe nói mỗi tháng hai người sẽ nhận được hai phần tiền dưỡng lão.

Thỉnh thoảng cũng được nhận quà, khi đôi vợ chồng già qua đời, mọi người phát hiện ra những món quà dưới tầng hầm tuy chất thành một đống, nhưng chưa có cái nào được mở ra.
——
Sau khi vụ án kết thúc, Cố Diệp cũng nhận được số tiền 60.000 nhân dân tệ mà Hạ Tân đã đưa cho anh.

Cùng ngày hôm đó, Cố Diệp cũng đến gặp Hạ Tân, cả hai đã ăn cơm với nhau.

Thấy Hạ Bân dù rất khó chịu nhưng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, Cố Diệp mỉm cười.

Người chết không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi, nhưng người sống phải gánh chịu mọi thứ và tiếp tục tiến về phía trước.

Nếu không đứng dậy thì làm sao có thể bước đi một mình?
Sau khi trở về, Cố Diệp quyên góp tặng số tiền 30.000 trong số 60.000, còn dư lại 30.000 đưa cho, sau khi nhận tiền, Giải Thừa sững sờ hỏi: “Tại sao lại đưa tiền cho anh?”
Cố Diệp cười nói: “Bởi vì trước kia anh cũng giúp.”
“Thế mà là giúp đỡ? Giữa anh em với nhau không nói mấy câu như này được.”
Cố Diệp nói đùa: “Sao anh còn nói chuyện huynh đệ thế này? Mau nhận đi, còn tiền thì mua thêm hàng tích trữ cất vào tủ lạnh, sau đó mua cho sư phụ anh mấy món đồ bổ ngon lành.”
Giải Thừa bất lực nói: “Em nói như vậy khiến anh cảm thấy mình thật đáng thương.”
Giờ đây, cuộc sống của Giải Thừa đã tốt hơn rất nhiều vì nhị sư huynh của anh ngày càng giàu có.

Tuần nào cũng lấp đầy tủ lạnh và cho hắn đồ ăn và quần áo.

Khương Tư đến chăm sóc sư phụ còn tiện nuôi luôn tiểu sư đệ, bao ăn bao ở bao mặc.
“Tiếp theo em định làm gì?” Giải Thừa nói với Cố Diệp: “Lần sau có loại công việc có thể kiếm tiền này cứ gọi anh, bây giờ anh cũng chưa tìm được đồng đội lâu dài, chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Cố Diệp thở dài, có chút mệt mỏi: “Em nên nghỉ ngơi một lát, chuyện này làm cho em mệt quá.”
Giải Thừa cũng im lặng, hai người không nói nửa phút, cuối cùng Giải Thừa bất lực nói: “Đúng là nên thả lỏng bản thân.

Gặp phải những chuyện này, nếu trái tim không đủ vững vàng hẳn là sẽ sụp đổ sớm.


Sau khi cúp điện thoại, Cố Diệp thắp ba nén nhang, nghiêm trang thờ lạy Diêm Vương, lần này cậu thực sự nghiêm túc: “Tôi kiếm thêm cho ông mười ngàn năm nữa, lần sau kiếm được tiền thì thôi không quyên góp nữa mà sẽ giữ lại để xây miếu cho ông.

Ông thích ở trên núi hay ở thành phố? Thành phố có nhiều người, nhưng khá là hỗn loạn.

Ở trên núi, môi trường cũng yên tĩnh lặng.

Đúng lúc đó người quỷ chúng ta đều tiếp, quỷ tới tố khổ, người tới tố tình, có người bị oan cũng sẽ nói chuyện với ông tôi cũng có thể giúp, nhưng còn phải tùy tâm trạng của tôi, tôi cũng sẽ mệt mỏi.

Tôi cũng phải nghỉ ngơi, đúng không? Tôi đã tiết kiệm đủ tiền, chúng ta cùng nhau quyết định xem xây ở nơi nào được không?
Không ai trả lời cậu.

Sau khi Cố Diệp nói xong, cậu bật cười, cảm thấy mình như một kẻ ngốc, làm sao có thể có người trả lời đây?
“Tôi đã gọi ông nhiều như vậy rồi nha cha nuôi.

Hay tôi để ông yên lặng một thời gian đi, ít nhất một tháng, như thế nào? Nếu như ông không nói, tôi coi như là ông đã đồng ý.” Cố Diệp cắm hương vào, rồi thờ lạy thần, lạy một lạy rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp gửi một tin nhắn cho Đỗ Gia Nặc: “Tôi đi tìm cậu, khi nào cậu rảnh?”
Đỗ Gia Nặc trả lời gần như trong vài giây: “Khi nào cậu rảnh cũng được, Cố đại sư, khi nào cậu sẽ qua?”
Cố Diệp: “Khoảng mười giờ sáng nay, anh chuyển tiền vào thẻ của tôi.

Chủ yếu là tôi nhìn cậu một cái, sau đó xem tướng, cuối cùng là hướng dẫn tương lai cho cậu.

Đôi khi ảnh chụp không thật như khi thực sự gặp mặt.”
Đỗ Gia Nặc không giấu được vẻ phấn khích: “Được rồi, lúc đó tôi sẽ đến đón cậu.”
Cố Diệp mỉm cười nói: “Không, tôi sẽ đi với bạn của tôi, chúng tôi sẽ đi sau khi xem xong.”
Đỗ Gia Nặc tiếc nuối nói: “Cậu không ở lại ăn cơm sao?”
Cố Diệp cười đáp: “Không phải, tôi hẹn đến nhà anh ấy ăn cơm rồi, để cho người lớn tuổi phải chờ thì không hay lắm.”
Cố Diệp đặt điện thoại di động xuống, đi tắm, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Vừa đến cổng cộng đồng thì thấy xe của Úc Trạch đang tiến đến, Cố Diệp vẫy tay chào Úc Trạch.

Những cảm xúc của hai ngày qua gần như được tan biến hết cả vào khoảnh khắc nhìn thấy Úc Trạch.
Sau khi lên xe, Cố Diệp không đợi Úc Trạch nói, đầu tiên là nắm khuôn mặt của người kia rồi hôn anh.
Úc Trạch nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Tâm tình em không tốt sao?”
Cố Diệp mỉm cười: “Hiện tại đã ổn rồi, anh chính là thuốc chữa của em!”
Úc Trạch đau lòng xoa đầu Cố Diệp: “Thư giãn đầy đủ rồi nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Cố Diệp gật đầu: “Em biết rồi, ông Úc mời em ăn cơm có chuẩn bị đồ ăn ngon gì cho em không?”
Úc Trạch cười nói: “Không phải ông ấy đã hứa làm phật nhảy tường cho em sao? Ba ngày trước bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ em có thời gian là có thể ăn.”
“Ồ, được lắm!” Cố Diệp kinh ngạc vỗ tay: “Quá tuyệt!”
“Nói thật nhé, ngay cả anh cũng không có đãi ngộ như này đâu.”
“Vậy thì là nhờ phúc của em đó, đội ơn ân đức đi!”
Úc Trạch mỉm cười ôm lấy cậu, sau đó lại hôn một cái: “Quà cảm ơn.”
Cố Diệp mím môi: “Ai bảo anh đẹp trai chứ, em nhận quà cảm ơn này.” Cố Diệp cười nhìn đồng hồ, vui vẻ nói: “Chúng ta đi chỗ này trước đi.

Em phải đi gặp một người để nhận thù lao của em.

Em xem bản đồ rồi, rất tiện đường.”
“Được.” Úc Trạch đọc xong, hỏi: “Đến nhà bên kia lấy sao? Là nam hay nữ?”
Cố Diệp nheo mắt: “Nam, cực kì đẹp trai!”
Úc Trạch gật đầu, trên mặt không có một chút khó chịu: “Vậy anh đi vào cùng em.”
Cố Diệp cảm thấy thích thú.

“Rốt cuộc thì anh vẫn không yên lòng.”
Úc Trạch nhướng mày: “Anh không nói gì, chỉ đi theo em thôi.”
Cố Diệp vui vẻ nói: “Đừng lo lắng, người đó không đẹp trai bằng anh, anh đẹp trai nhất.”
Úc Trạch được dỗ thì nhếch khóe miệng lên: “Buổi chiều đưa em đi may quần áo.

Trời trở lạnh rồi, phải may thêm vài bộ.

Nhà nào cũng có đồ dự phòng, đỡ cho em chạy đi chạy về còn phải mang theo quần áo.”
Cố Diệp mở một lon đồ uống, vừa uống vừa gật đầu: “Được.”
“Anh nghe nói chú Cố sẽ tham gia chương trình.” Úc Trạch vẫn luôn không thích nói chuyện nhưng lại nói rất nhiều trước mặt Cố Diệp.
Cố Diệp chớp mắt: “Chương trình gì vậy? Với cái tính cách đó của ổng cũng có thể xuất hiện trên chương trình? Anh có nhầm không?”
“Kênh nhà nước phát một chương trình phỏng vấn các doanh nhân thành đạt.

Chắc có thể là để khuyến khích các doanh nhân trẻ rồi chia sẻ một số kinh nghiệm gì đó.

Nhóm người của chú Cố đã dẫn dắt thành công nền kinh tế nước nhà.

Ông ấy là một trong những người giỏi nhất, chú Cố hẳn là khách mời đầu tiên.

Người ta nói sẽ trao giải thưởng cho ông ấy.”
Cố Diệp thốt lên: “Thật tuyệt vời.

Nếu đúng như vậy, chắc hẳn ba em cũng phải có mặt ở đó.

Đây cũng là một vinh dự lớn”.
Khóe miệng Úc Trạch nhếch lên, cười nói: “Xem ra, em cần phải nhìn sinh hoạt thực của ông và tình hình công việc của công ty mới có thể hiểu được mọi khía cạnh của ba em.”
Cố Diệp cầm đồ uống trên tay, trong lòng có một linh cảm xấu.
Lúc này, điện thoại của Cố Diệp rung lên, hiếm thấy ba anh nhắn cho cậu: Ngày mai về nhà đi.
Linh cảm xấu của Cố Diệp lại càng mạnh:???
Ba: Đến chương trình ngày mai, nếu anh cả và anh hai của con không đi thì ba sẽ đi với con.
Cố Diệp gần như phun ra một cốc nước: Ba tìm thằng tư đi!!!
Bố: Chẳng lẽ con muốn cả thế giới biết nó đã điền sai vào bảng câu trả lời trong bài kiểm tra tháng và đạt được năm điểm trong kỳ thi ấy à?
“Phụt!” Cố Diệp phun một ngụm soda lên kính xe, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Úc Trạch mắc bệnh sạch sẽ, Cố Diệp oan ức nói: “Anh yêu, em xin lỗi, em không nhịn được.”
Úc Trạch: “…Tìm người rửa là sạch thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui