Cố Diệp thuần túy là không muốn phản ứng lại, còn Cố Đức Thành chắc chắn có địch ý với Hội Huyền Thuật Học, "Tôi mặc kệ các người làm cái gì, con trai tôi sau này sẽ không có quan hệ với các người, tránh xa con tôi ra một chút."
Người của Hội Huyền Thuật Học xấu hổ đứng tại chỗ, cũng không biết mình dụng tới vị lão đại này chỗ nào.
Tới lúc lên xe rồi, Cố Đức Thành nghiêm khắc nói với Cố Diệp: "Hội Huyền Thuật Học, vừa nghe đã cảm thấy giống như mấy cái tổ chức phong kiến ngầm, nếu mày dám đi làm đạo sĩ, ba đánh gãy chân liền."
"Dạ ba, con nghe lời ba." Cố Diệp móc di động ra, tìm được gameshow nổi tiếng nhất hiện tại, ngoài miệng đáp ứng đặc biệt thành kính.
Cố tổng lại muốn đánh con, "Quy tắc con cháu đâu, mày đọc cho ba nghe một lần."
Cố Diệp thở dài, tắt video, "Cha mẹ gọi trả lời, chớ chậm.
Cha mẹ kêu làm, chớ lười.
Cha mẹ dạy, yên lặng lắng nghe.
Cha mẹ trách, phải nhận.
Ba nói, con quỳ, con nghe."
Sắc mặt Cố Đức Thành hòa hoãn, "Làm sao con biết Lý Thắng Khải trốn thuế, lậu thuế? Tính ra được à?"
"Nghề đoán mệnh này, sau khi nhìn thấu thiên cơ còn phải nhờ vào phỏng đoán cá nhân."
"Đầu óc không xài được thì không làm được nghề này à?"
"Dạ, đúng vậy."
Cố Đức Thành bị chọc cười, "Trước kia sao ba không thấy con thông minh như vậy?"
Cố Diệp nghiêm trang nói: "Ngày xưa bị ba đánh sợ, không dám giỡn."
"Vậy sao bây giờ có thể giỡn?"
"Bây giờ biết ba luyến tiếc đánh chết con."
Ba Cố nghẹn lời, nói thực sự có đạo lý.
Lúc này Cố Diệp nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên hỏi: "Chiếc xe phía trước kia có phải của Lý Thắng Khải hay không?"
Tài xế nhìn thoáng qua, "Đúng vậy, cái này cũng có thể tính được hả?"
"Khí tràng giống nhau thôi, dừng xe, tôi xuống một chút."
Cố Đức Thành lạnh mặt nhìn Cố Diệp yêu cầu, vốn định ngăn cậu, ngẫm lại hình như đã lâu lắm rồi không ngồi chung xe với con trai, cũng thật lâu không thấy được Cố Diệp có thể tự nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, nên cũng nhịn.
Cố Diệp chuyển động quanh xe Lý Thắng Khải một vòng, cười vỗ đầu xe rồi cười tủm tỉm trở lại trên xe, "Đi thôi."
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn khóe miệng tươi cười của Cố Diệp, cũng không dám nói nhiểu, cảm giác Cậu ba cười rất xấu xa.
Ngày hôm sau có người đồn đãi, Lý Thắng Khải trên đường về nhà gặp quỷ đánh tường, chạy ngoài đường vành đai bao quanh thành phố hơn nửa ngày, trời sắp sáng mới tìm được đường.
Bị Cố Diệp quậy một trận như vậy, không ít người trong giới đều hỏi thăm có phải Lý Thắng Khải trốn thuế, lậu thuế thật hay không, đặc biệt là những người muốn hợp tác với hắn, ai cũng tìm người điều tra một chút, tuy rằng không có chứng cứ thiết thực, bất quá trong lúc điều tra vẫn phát hiện có chút vấn đề.
Áp lực hợp tác với người đắc tội với Cố Đức Thành, vốn dĩ có nguye hiểm, hiện tại đối phương còn có khả năng phạm pháp, còn ai muốn đi mạo hiểm nữa? Trong lúc nhất thời, hợp đồng hủy vô số, cổ phiếu ngã thẳng xuống đáy cốc.
Ngay sau đó, Cố Đức Thành bị tố cáo, mấy năm nay hắn đắc tội không ít người, nghe nói là Cố Diệp tính ra được, tất cả tình nguyện tin chuyện này là có nên đi tố cáo hắn, đơn vị có liên quan bắt đàu điều tra vấn đề về thuế từ thu nhập của hắn.
Lý Thắng Khải lo tới bạc tóc, đáng tiếc họa vô đơn chí, một cô bồ nhí hắn nuôi bên ngoài ôm con tới nhà quậy, biết Lý Thắng Khải xảy ra chuyện, cô ta sợ nửa đời sau của mình không có tiền xài, cùng là bồ nhí, cũng sinh con cho hắn, vì sao hắn đưa một con hồ ly tinh ra nước ngoài, còn chưa nói là cho con đó tiền nữa!
Hồ Ngọc cũng tức phát điên, tát bồ nhí một cái, không ngờ cô ta không phải dễ chọc, nắm tóc đẩy ả ngã ra đất, còn hung hăng đạp thêm một cái.
Đúng lúc Lý Thắng Khải và con trai Lý Bồng về nhà, vừa nhìn thấy bồ nhí dám đánh mẹ hắn, Lý Bồng lập tức xông lên đánh cô ta vỡ đầu chảy máu.
Lý Thắng Khải muốn che chở bồ nhí, tức giận đẩy con ra, làm đầu hắn ta đập vào bàn vang lên một tiếng rất lớn.
Hồ Ngọc nhìn thấy như vậy, lòng cũng minh bạch, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa, "Ly hôn, phải ly hôn! Tất cả tài sản của ông là ba tôi cho, nên nó là của tôi hết!"
"Bà dám?!" Lý Thắng Khải đỏ mắt, "Dù tôi có giết chết bà cũng không ly hôn!"
"Ông có gan thì giết tôi đi!" Hồ Ngọc ngửa cổ, có con trai bên cạnh nên càng kiên cường hơn.
Lý Thắng Khải nhìn hai mẹ con này dám phản kháng hắn, lửa hận trong mắt bùng lên, cầm thứ gì đó trên bàn, cũng không cần quan tâm đó là gì, hung hăng đánh tới, "Tôi đánh chết thứ tiện nhân như bà!"
"A!" Hồ Ngọc hét thảm một tiếng, không khí đột nhiên lạnh xuống, theo tiếng hét Hồ Ngọc ngã trên đất, máu tươi nhiễm đỏ cả sàn nhà.
"Mẹ! Mẹ!!" Lý Bồng run tay bế mẹ hắn lên, gọi vài tiếng không thấy ả phản ứng, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
"Thất thần làm gì, gọi xe cấp cứu đi!"
Cô bồ nhí cũng không dám quậy nữa, ôm con đi mất, Lý Thắng Khải cũng sợ hãi, theo bản năng móc di động ra, vừa ấn ba con số 120 đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chậm chập không ấn nút gọi.
Lý Bồng sốt ruột che máu trên đầu mẹ, kêu vài tiếng mẹ hắn đều không phản ứng, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, hắn sợ hãi ngẩng đầu nhìn ba hắn, "Ba làm gì vậy? Cứu mẹ con đi!"
"Con trai, mẹ con có khả năng không cứu được." Lý Thắng Khải cắn răng, một tay nắm bả vai con trai, lực mạnh đến độ gân xanh nổi lên, Hồ Ngọc đã chết, ả ta sẽ không ly hôn với hắn, gia sản cũng sẽ bị bị chia chắc.
Tình huống bây giờ, Hồ Ngọc chết đối với hắn có lợi.
Lý Bồng khiếp sợ nhìn ba hắn, giống như chưa từng quen biết người đàng ông trước mặt này, đau đớn trên vai cũng không để ý tới, "Ông muốn nhìn mẹ tôi chết hả? Mẹ còn có thể cứu mà! Ông không gọi, tôi gọi!"
Lý Bồng tự mình móc di động ra muốn gọi xe cấp cứu, Lý Thắng Khải xô con hắn một cái ngã ra đất, giật lấy di động.
"Ông điên rồi! Ông điên rồi sao? Ông là kẻ giết người!" Lý Bồng mới mười lăm tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời chịu đả kích lớn như vậy, ba hắn muốn giết mẹ hắn.
Lý Bồng luống cuống muốn trốn đi thì bị cha hắn ấn mạnh xuống lần nữa, quay đầu nhìn lại, vành mắt cha hắn đỏ tươi, giống như kẻ điên.
"Nếu con nói ra, con không chỉ không có mẹ mà còn sẽ không có ba, càng không có cuộc sống sung sướng nữa.
Ba hứa với con, chờ vượt qua của ải khó khăn lần này, ba sẽ đưa con đi du học nước ngoài, con muốn gì ba cũng cho con."
Lý Bồng khóc lóc nói: "Tôi muốn mẹ tôi, ông cho được sao?"
Lý Thắng Khải đỏ mắt sờ con sư tử đá vừa mới đánh Hồ Ngọc, hung quang trong đáy mắt hiện lên, "Con có nghe lời hay không?"
Lý Bồng bị dọa đến cả người run lên, run run gật đầu, khóc lóc nói: "Con nghe, con nghe, con nghe lời ba, tất cả nghe lời ba."
Lúc này Lý Thắng Khải mới hơi buông lỏng tay, ngay lúc ấy, Lý Bồng đột nhiên nhảy lên, dù sao cũng là thằng con trai mười lăm tuổi, ngày thường cũng thường xuyên đánh nhanh, sức bật vẫn có, Lý Thắng Khải đột nhiên bị đẩy ngã ra đất còn chưa kịp phản ứng, Lý Bồng đã chạy tới cửa.
Lý Bồng vừa khóc vừa hét: "Cứu mạng! Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!"
Đáng tiếc, thời điểm xe cấp cứu đến nơi, thân thể Hồ Ngọc đã lạnh, bác sĩ tiếc nuối nói: "Muộn rồi, nếu sớm 3 phút, còn có thể cứu được."
Mặt Lý Bồng không biểu cảm thu xếp thi thể mẹ hắn, cho người sửa sang lại dung nhan, cũng không nhìn tới Lý Thắng Khải, thừa điểm Lý gia rối loạn, đi ra khỏi nhà.
Rất nhanh, cảnh sát đã tìm đến cửa, "Con trai ông nói ông giết chết mẹ cậu ta, chúng tôi muốn điều tra một chút."
"Thằng nghiệt tử này!" Lý Thắng Khải không thể nào nghĩ tới việc con hắn vừa ra khỏi nhà đã đem bán hắn.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Lý Thắng Khải bị bắt trong ngày, thật sự ứng với câu nói của Cố Diệp, sắp chết rồi.
Lý gia, hoàn toàn xong đời.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, tên Cố Diệp trong giới càng nổi tiếng, thêm mắm dặm muối, càng truyền xa càng ảo, còn có người nói cậu tính mấy câu đã làm suy sụp cả một công ty.
Cho dù tuổi còn trẻ, vài chuyện xảy ra như thế, người ta thà tin có còn hơn không, tất cả đều mang tâm thái không muốn đắc tội, việc làm ăn liên quan tới Cố Đức Thành trở nên thuận buồn xuôi gió.
Người muốn Cố Diệp tính phong thủy rất nhiều, đáng tiếc hiện tại xếp hàng cũng không ai nhận bởi vì Cố đại sư phải đi thi đại học.
Người của giới huyền thuật cũng rất đầu, nếu Cố Diệp này thật sự có quan hệ với Cố Diệp kia, họ trước tiên phải kéo về tổ chức, quản thúc tốt tính tình của cậu ta, đỡ phải sau này trưởng thành rồi khó dạy, làm trời làm đất.
Đáng tiếc Cố Diệp là con của Cố Đức Thành, Cố tổng dường như có địch ý với họ, muốn tiếp cận Cố Diệp, không phải là dễ dàng.
Rất nhiều đại sư của Hội Huyền Thuật Học cũng lén tám với nhau, "Thằng nhóc này rất có thể đoạt mối làm ăn với chúng ta, môn phái nào thế?"
"Không biết nữa, nghe nói còn nhỏ như vậy lại có linh lực rất mạnh, hiện tại còn đang đi học đó."
"Sao người nào tên Cố Diệp cũng có thiên phú cao như vậy hả? Năm nay tiệc trà Úc lão gia tử tổ chức, có khi nào mời cậu ta không?"
"Với tên tuổi của lão gia tử thì mời ai cũng phải đến hết, đây chính là lão quốc bảo dậm chân một cái có thể làm toàn bộ giới thương nghiệp và giải trí rung chuyển đó.
Hơn nữa người thừa kế có chí tiến thủ, Úc gia sẽ phát triển càng ngày càng tốt, ông ấy chỉ cần nói một câu là phải nể tình đến dự ngay."
"Úc lão gia tử cũng rất có ý tứ, tháng bảy mỗi năm đều phải tổ chức tiệc trà, mời người trong giới như chúng ta lại, giám định một chủ đồ cổ gì đó, mục đích chân chính của ông ấy rốt cuộc là gì đây?" Hỏi ra câu này chính là người trẻ tuổi mới vào giới không lâu, mấy người lớn tuổi đều vui vẻ, "Còn có thể vì cái gì nữa.
Chọn người chân chính có tài năng để sửa mệnh cho con trai chứ làm gì.
Cả người khí vận đó của Úc Trạch, nếu là người bình thường một chút thì cả đời vinh hoa phú quý.
Đáng tiếc vật cực tất phản, từ lúc cậu ta lọt lòng đã bị tính là vô tử vô tôn, mệnh Đế Vương, cả đời sống trong phú quý."
Người trẻ tuổi suy nghĩ, hâm mộ nói: "......Con cảm thấy, con có thể đổi mạng với anh ta, con không cần hậu thế, con muốn phú quý cả đời."
Người lớn tuổi trêu chọc nói: "Ba mẹ sẽ không đánh chết cậu sao?"
Người thanh niên im lặng.
Sự thật chính là như vậy, người trẻ tuổi không thèm để ý chuyện có con hay không còn người già lại không nghĩ như vậy, cho nên, hàng năm Úc lão gia tử đều phải mời người đến, năm nay đúng là đã viết thiệp mời cho Cố Diệp, hiện tại đang để trên bàn lão tiên sinh.
- ------
Cố Diệp xách ba lô, đứng ở cửa vẫy chào tạm biệt cha mẹ, "Mọi người đừng lo lắng, tất cả đều là mệnh số."
Cố phu nhân trợn trắng, thi đậu liên quan gì tới mệnh số? "Con ráng thi cho tốt, sau khi làm xong bài nhớ kiểm tra lại mấy lần, từ hôm nay trở đi không được ăn đồ lung tung, đảm bảo ngày mai tới lúc thi không bị bệnh, thi xong, mẹ đứng ở trường thi đón con, thi không tốt về nhà ba đánh đít ráng chịu!"
"Dạ được dạ được ~" Cố Diệp quải ba lô lên lưng, "Con nhớ kỹ rồi! Sau khi thi xong cho con nghỉ mấy ngày nha, con muốn ra ngoài chơi."
Cố Đức Thành muốn nói chơi gì mà chơi, mày an phận chút đi, Cố phu nhân giữ chặt tay chồng, "Bây giờ nó nói cái gì thì nghe theo đi, để con không bị áp lực thi cử."
Cố Đức Thành chỉ có thể nhịn.
Cố Diệp bò lên xe, cười tủm tỉm đi mất, cha không phản đối xem như đồng ý, thi xong rồi thì ra ngoài chơi, đi vào trong núi, tảo một cho sư phụ cậu, đốt nén hương.
Thi đại học, trời cần thiết phải có mưa! Đây là quy luật chắc chắn!
Một hàng phụ huynh bung dù, giống như rừng nấm đứng chờ trước cổng trường, so với đám học sinh đang chiến đấu còn sốt ruột hơn, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Học sinh không có cha mẹ chờ đều đi theo thầy Vu ăn cơm trưa, ăn no thì đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi, chuẩn bị cho môn thi buổi chiều.
Cố Diệp sau khi ăn xong liền tranh thủ đi WC, lúc về thì nghe ở góc tường bên kia có người lừa đảo: "Anh là học trưởng trước các em, anh làm ở Cục Giáo Dục nên biết đề trước, chỉ cần 200 đồng, anh có thể cho em đáp án, có muốn hay không?"
Cố Diệp bị chọc cười, nói trong lòng, giờ là thời đại nào rồi, còn có đứa ngu tin mấy câu ngáo đá vậy nữa hả?
Lúc này liền nghe một nữ sinh nhỏ giọng hỏi: "Thiệt hay giả? Bây giờ có thể đưa ngay à?"
Cố Diệp trợn mắt há mồm, có thiệt kìa!
"Bây giờ thì không được, anh chỉ có thể đưa đáp án trước 5 phút lúc em vào phòng thi, nhớ được bao nhiêu là tùy khả năng của em.
Anh đưa cho em trước, em tiết lộ cho người khác thì nguy hiểm lắm, chẳng phải anh gặp rắc rối hay sao?"
Thế mà nữ sinh kia còn không nhận ra hắn ta đang lừa cô, tự cho là thông minh hỏi: "Lỡ như em đưa anh tiền rồi, anh không đưa đáp án cho em thì sao?"
"Vậy thì em cứ báo cảnh sát bắt anh, em thêm WeChat của anh đi, anh tuyệt đối không trốn đâu."
Cố Diệp nghe không nổi nữa, muốn vòng qua xem tên lừa đảo đó lớn lên có bao nhiêu khốn nạn.
Tên lừa đảo vừa mới kiếm được một vụ làm ăn, nhìn Cố Diệp đi tới, cũng muốn lừa cậu: "Cậu đẹp trai, anh có đáp án đề thi, em có muốn mua không?"
Cố Diệp lãnh đạm nói: "Nếu tôi mua, đến lúc đó anh đưa cho tôi đáp án bậy bạ nào đó thì sao bây giờ? Chưa phát đề xuống, ai biết đáp án anh đưa có đúng hay không? Đáp án sai anh còn có thể đổ cho trí nhớ tôi không tốt, nói đường nào anh cũng là người có lý hết."
Tên lừa đảo thấy cậu không cắn cầu, tiếp tục dụ dỗ: "Nếu anh lừa em, em có thể đi báo cảnh sát!"
Cố Diệp cười lạnh, "Đi thi đại học mà lại mua đáp án, đã vậy còn bị lừa, còn có mặt mũi nữa hay không? Vì 200 đồng, anh nghĩ tôi dám nói với thầy à? Đến lúc đó giấu còn không kịp.
Cái thứ lừa đảo ngu si như anh, một ngày tôi đánh chết 800 thằng."
Lúc này nữ sinh bị lừa kia cũng ý thức được có chuyện không ổn, "Đồ lừa đảo! Trả tiền cho tôi!"
"Ai lừa đảo? Con gái mà nói chuyện vậy đó hả? Tôi nói cho cô biết, vu oan người khác là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!"
Dù sao chỉ là một cô gái trẻ chưa tiếp xúc với xã hội, nữ sinh không ngờ tên lừa đảo này không biết xấu hổ tới vậy, bị khí thế đối phương hù dọa, sợ tới mức lùi về phía sau một bước, không dám lên tiếng.
Cố Diệp nắm cổ áo tên lừa đảo, kéo như kéo chó về hướng WC, lấy khuỷu tay ấn đối phương lên tường khiến hắn không thể động đậy, "Đem tiền trả lại cho cô ấy, bằng không cho mày ăn cứt."
Tên lừa đảo bị sự mạnh mẽ này của Cố Diệp hù sợ, vừa đưa tiền vừa giảo biện: "Trả trả trả, tôi thật sự không có lừa gạt, tôi có đáp án thật mà, sao hai người không tin vậy?"
Cố Diệp bĩu môi, mạnh mẽ kéo tên lừa đảo đó ra ngoài, giao cho cảnh sát tuần tra.
Nữ sinh kia đuổi theo Cố Diệp, cảm kích nói: "Bạn học, mình cảm ơn."
"Tin người, vấp ngã một lần, khôn lên chút đi." Cố Diệp đeo cặp sách lên vai, không quay đầu lại, vẫy tay, đi mất.
Nữ sinh đó đuổi theo hai bước thì không tiếp tục nữa, tiếc nuối chụp lại bóng dáng đó, chỉ mong có duyên gặp lại.
- --------
Sáng sớm ngày thi tiếp theo của kỳ thi đại học, Lâm Tử Hào ôm bụng chạy vào WC.
Bức vẽ xấu xí Cố Diệp đưa cho hắn quả thực là ác mộng, hắn sợ lúc thi đại học ứng nghiệm.
Hôm qua hắn không dám ăn nhiều đồ, sợ sẽ đau bụng, bởi vì ăn quá ít, lúc về nhà đói đến không chịu nổi, hắn nhờ mẹ nấu cho chén mì, lại bỏ thêm một chút ớt cay ngày thường thích ăn.
Không ngờ, vì đói bụng một lúc lâu, dạ dày yếu lại bị ớt cay kích thích, tiêu chảy.
Lâm Tử Hào ôm hận trong lòng, thầm nghĩ nhất định là do Cố Diệp nguyền rủa hắn!
Trước khi đi đến trường thi, Lâm Tử Hào bị Tào Tháo đuổi 3 lần tới mức không còn sức, cha mẹ hắn sốt ruột.
Thấy sắp trễ, Lâm Tử Hào cài đai lưng, lao ra khỏi WC, đeo cặp sách trên bàn chạy đi.
Cha mẹ hắn cũng nhanh chóng đuổi theo, không ai thấy giấy báo dự thi của hắn còn nằm trên bàn.
Kết quả có thể tính được, môn thi đầu tiên, Lâm Từ Hào không thể vào phòng thi, cha mẹ hắn cũng suy sụp.
Lâm Tử Hào oán hận đỏ mắt, nhắc mãi: "Nhất định là Cố Diệp nguyền rủa con, Cố Diệp đã sớm nguyền rủa con! Chính là Cố Diệp!"
Thi xong buổi ấy, Cố Diệp và mấy người bạn cùng lớp theo chân thầy Vu đi ra, Lâm Tử Hào liền vọt đến, "Cố Diệp! Tao giết mày!"
Còn chưa đến trước mặt, nhân viên an ninh đã ấn Lâm Tử Hào xuống đất, "Cậu học sinh này sao vậy? Thi không tốt cũng không thể đánh người ta."
"Cố Diệp, có phải mày nguyền rủa tao làm rơi giấy báo dự thi không? Chắc chắn là mày!" Lâm Tử Hào giãy giụa giống như phát điên, chỉ muốn xông tới đánh Cố Diệp.
Bạn học cùng lớp với bọn họ đều không còn gì để nói, "Lâm Tử Hào, mày bị bệnh hả? Mày không đem giấy báo thì dính gì tới Cố Diệp?"
Thầy Vu tức đỏ mặt, nửa năm qua đã thất vọng với Lâm Tử Hào đến cực điểm, "Lâm Tử Hào, sao em lại không buông tha cho Cố Diệp vậy?"
Cố Diệp lắc đầu, cậu tính được Lâm Tử Hào có một kiếp, lần này nhất định không đậu được đại học hắn thích, trước kia vẽ bức tranh đó chính là để nhắc nhở hắn.
Lâm Tử Hào ghen tị, lòng dạ hẹp hòi, cũng không biết cảm ơn, lúc trước nếu không phải liên lụy tới người vô tội như Triệu Bằng Vũ, cậu cũng lười lo tới họ.
Người này nếu sửa lại tính tình, khả năng sẽ không có kiếp nạn này, đáng tiếc, bản tính khó dời.
Mẹ Lâm Tử Hào đối với biểu hiện của con trai cũng ngoài ý muốn, chạy đến giữ chặt con, kinh hoảng hỏi: "Tử Hào, con làm sao vậy? Giấy báo của con không có rơi, ba con tìm được rồi, con để quên trên bàn, sao con lại có thể trách người khác được?"
Lâm Tử Hào kinh ngạc sửng sốt, "Bàn, trên bàn?"
"Đúng vậy, ở trên bàn con." Mẹ hắn khóc lóc khuyên nhủ: "Năm nay không thi được cũng không sao, ôn lại một năm, sang năm lại thi, con đừng luẩn quẩn trong lòng."
Quậy một trận như vậy, phụ huynh học sinh xung quanh nhìn Lâm Tử Hào tựa như nhìn kẻ tâm thần, Lâm Tử Hào không chịu nỗi, đẩy mẹ hắn ra chạy đi, môn thi buổi chiều, Lâm Tử Hào cũng không đến.
Dù sao thi hay không cũng phải ôn lại một năm, Lâm Tử Hào lại sĩ diện, không chịu được nhục nhã.
Sau khi thi đại học xong, phụ huynh đứng ở cổng càng nhiều, bởi vì hôm nay trời mưa, bầu trời được cọ rửa sạch sẽ, mặt trời lên cao, nóng chảy mồ hôi, cổng trường lần nữa mọc lên một rừng nấm.
Cố Diệp vừa đi ra cổng trường liền thấy mẹ nhỏ bịt kín từ đầu tới chân như Ninja Lead, Cố Diệp bị chọc cười, mỉm cười đi qua, khen: "Cho dù là nấm, mẹ cũng là cây nấm đẹp nhất."
"Ây da, thằng ranh con này, hi hi hi," Cố phu nhân cao hứng đánh bạch bạch vào bả vai Cố Diệp, '"Con còn nói như vậy, hi hi hi!"
Cố Diệp đau nhe răng, nhanh chóng nắm tay mẹ, "Mẹ, chỗ này có nhiều người nhìn mẹ lắm, chút nữa nhảy ra cái tin: HOT! Mẹ ghẻ hào môn hành hung con riêng bên đường, vì sao lại ngoan độc thế?"
Cố phu nhân cười một trận, cái này thật sự có khả năng.
Tới thời điểm bà nhận phát hiện có phóng viên chụp ảnh bà, còn không biết những tên đó nói gì bà, đại khái lại là nói bà xấu xa.
Những chuyện vô bổ đó bà cũng lười suy nghĩ, quan tâm hỏi Cố Diệp: "Thi thế nào?"
Cố Diệp cười tủm tỉm nói: "Cái gì làm được đều làm hết, chúng ta về nhà đi, con muốn ăn một bữa no nê, sau đó ngủ một giấc."
Cố Diệp ngủ cả một buổi sáng hôm sau, tới lúc ăn cơm rưa mới thức, Cố phu nhân cũng không ở nhà, Cố Diệp xuống lầu tự pha một ly trà sữa, dì giúp việc đi đến hỏi cậu: "Cậu ba, giữa trưa cậu muốn ăn gì? Đồ Trung hay đồ Tây?"
Cố Diệp không hứng thú lắc đầu.
Dì bảo mẫu cười ha hả hỏi: "Hôm nay bếp có mua được hải sâm không tồi, cậu có muốn ăn sushi không?"
Cố Diệp lắc đầu như cũ, vẫn không có hứng.
Dì giúp việc thử hỏi: "Vậy, đồ Thái?"
Cố Diệp uống hết trà sữa, lười biếng duỗi eo, "Con muốn ăn lẩu cay với đậu hủ thúi."
Dì giúp việc: "......Món đó, dì không biết làm, bất quá dì có thể học!"
Cố Diệp bật cười, "Giữa trưa hôm nay chắc chắn không biết làm, con đi ra ngoài ăn, mọi người không cần lo cho con, cũng đừng nói với mẹ con nha."
Cố phu nhân luôn không cho con cái ăn đồ ăn bên ngoài, Cố Diệp sắp không chịu nỗi nữa rồi, gọi Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường tàn sát phố ăn vặt.
Ba tên rich kid, một người cầm một chén lẩu cay, ăn căng bụng, mồ hôi đầy đầu, lúc đang ngồi nghỉ, Cố Diệp nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn, vừa thấy tên người gọi, Cố Diệp chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Triệu Bằng Vũ, nếu tao mời cậu mày đi ăn lẩu cay với đậu hủ thúi, anh ấy có đến không?"
Triệu Bằng Vũ nhìn người gọi hiển thị tên Úc Trạch, cười lạnh hai tiếng, "Cậu tao có thói quen sạch sẽ, phương diện chú ý nào đó gần như biến thái, anh hùng, mày có thể thử xem."
"Alo, tôi là Úc Trạch." Tiếng nói thanh lãnh của Úc Trạch truyền đến, tựa như một ly rượu gạo giữa mùa hè, tức khác Cố Diệp cảm thấy thoải mái sảng khoái lên rất nhiều.
Cố Diệp mỉm cười, nheo mắt, "Ngài Úc tìm tôi có việc à?"
"Nhận được thiệp mời rồi sao?"
Cố Diệp nghi hoặc, "Thiệp mời nào?"
Triệu Bằng Vũ phản ứng lại trước, "Nhất định là thiệp mời của tiệc trà tháng 7, mời toàn là đại sư giống mày, đi theo chơi đi."
Úc Trạch nghe tiếng Triệu Bằng Vũ, ghét bỏ nói: "Câm miệng."
Triệu Bằng Vũ lập tức im lặng.
Cố Diệp hiểu rõ, "Hiện tại tôi đang ăn cơm bên ngoài, thiệp mời chắc đang ở nhà."
Úc Trạch hỏi: "Sẽ đến sao?"
"Dạ đến." Cố Diệp một lời đáp ứng, híp mắt nhiệt tình mời: "Tôi đang ở bên ngoài ăn lẩu cay với đậu hủ túi, ngài Úc đến chơi không?"
Úc Trạch: ".......".