Cố Diệp xuống xe trước của Úc gia cổ trạch, đánh giá tòa tứ hợp viện này một chút, kinh ngạc cảm thán một câu: "Một khu phong thủy bảo địa tụ thủy tàng long."
Úc Trạch đẩy cửa lớn, một ông chú mặc đường trang màu xanh lục, tóc hoa râm chào đón, cười ha hả nói: "Thiếu gia về rồi, đây là?" Nhìn Cố Diệp bị Úc Trạch chắn phía sau, ông chú sửng sốt, đây là lần đầu tiên Úc Trạch dẫn người về nhà đó.
"Cố Diệp, đại sư con mời về.
Đây là chú An."
Cố Diệp cười tủm tỉm chào hỏi: "Chào chú An, ngài Úc mời con đến xem tranh."
"Chính là đại sư cứu cậu Bằng Vũ sao? " Chú An kinh hỉ nói: "Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà, Cố đại sư, mời vào."
Cố Diệp xấu hổ cười cười, tuổi trẻ hứa hẹn gì, lần đầu tiên cậu nghe tháy có người dùng từ này khen cậu, người khác đều nói cậu làm việc không đàng hoàng.
Rảo bước tiến vào cửa lớn, lướt qua tiền viện, vào cửa thùy hoa, lúc này mới đến nội viện.
Hai bên trái phải là sương phòng đông tây, có mấy người giúp việc treo đèn lồng ngay cửa, Úc Trạch quay đầu nhìn Cố Diệp đang đi sau anh nửa bước, "Đây đều là thư phòng của ba tôi, trong đó đều bị ông bày đầy thư tịch và tranh chữ."
Cố Diệp khen ngợi nhiệt tình: "Úc lão bác học, sách cũng nhiều hơn bình thường."
Cố Diệp càng đi càng bội phúc, đáy lòng cảm thán Úc gia không hổ là dòng dõi thư hương, kiến trúc sở hữu đều là cổ kính, từ bàn đá, ghế đá đến hành lang điêu khắc bằng gỗ, đều thể hiện văn hóa tu dưỡng và nội tình phong phú của gia tộc chủ nhân.
Hơn nữa, một tứ hợp viện lớn như vậy có thể tồn tại ở địa phương gần trung tâm đế đô như vậy, giá trị cái sân này ít nhất phải mấy trăm triệu.
Khó nhất chính là một tầng kim quan phủ trên Úc gia, đây là thứ công đức phải làm chuyện tốt mới có thể hình thành được, Úc gia có tiền như vậy lại âm thầm làm nhiều việc tốt như vậy, có thể thấy được bản tính của cả nhà này.
Đi về phía trước thêm mấy chục bước, lúc này mới tới chính phòng, "Tàng phong tụ thủy, tứ linh trấn trạch, phong thủy tốt! Ngài Úc, tháng mười một đứng trên mái nhà anh có thể xem được duyệt binh sao?" Cố Diệp cảm khái xong rồi lại nhỏ giọng nhiều chuyện một câu, đặc biệt tò mò.
Úc Trạch khóe miệng nhẹ cong, mỉm cười nói: "Chút nữa cậu có thể đi lên xem thử."
Cố Diệp khó hiểu nhìn anh một cái, có thể tùy tiện như vậy sao?
Úc Trạch gật đầu, ý bảo không sao, muốn đi thì đi.
Cố Diệp cười lắc đầu, đi tùm lum ở nhà người khác là không tốt, không lịch sự.
Cố Diệp được Úc Trạch đưa đến hậu viện, bước vào cửa liền phát hiện một bóng dáng quen thuộc ngồi xổm bên bờ ao, Cố Diệp thả chậm bước chân, nhìn tới nhìn lui chỉ muốn đá xuống ao, "Mày ăn ở có đức tí đi!"
Một hồ cá vàng, Triệu Bằng Vũ cầm cần câu, ngây ngốc, câu cá trong hồ.
"Á~ đại tiên tới rồi!" Triệu Bằng Vũ cười hắc hắc xấu xa, "Ngày mai tao đi câu cá, thử cần câu trước."
Cố Diệp câm nín, cho nên nói, mất dạy quá mà.
Triệu Bằng Vũ ngẩng đầu hỏi: "Mày có đi với tao không?"
Cố Diệp cảm thấy hứng thú nói: "Đi chớ, ngày mai đi chung."
"Nghe nói mày đi dân gian trải nghiệm nhân sinh hả? Thế nào? Sao phơi không đen gì hết vậy?"
"Người thông minh thì có phơi nắng sa mạc cũng đéo đen nha em."
Triệu Bằng Vũ sờ mặt mình, câm nín trợn trắng mắt, cậu chơi bóng nên đen thui.
Úc Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Cố Diệp: "Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chốc nữa sẽ có người đến gọi cậu."
Cố Diệp gật đầu, "Nếu ngài Úc có việc thì cứ đi đi, không cần để ý tới tôi đâu."
Khóe miệng Úc Trạch ngoéo một cái, "Được, đúng rồi, có muốn ăn tiểm tâm ngọt lần trước không?"
Triệu Bằng Vũ nhấc tay, "Ăn!"
Cố Diệp cũng không phải người làm ra vẻ, "Ăn!"
"Sau Chiếu phòng có gian điểm tâm, muốn ăn gì kêu Bằng Vũ lấy."
Cố Diệp nắm lây tay áo Úc Trạch, cười cong mắt, "Cảm ơn."
Úc Trạch nao nao, Cố Diệp lập tức buông tay, vẻ mặt tươi cười làm người khác không đoán ra được cậu đang có ý gì.
Úc Trạch nhìn tay mình, cũng không nói gì, đi mất.
Triệu Bằng Vũ mang vẻ mặt sống không uổng kiếp này, chờ Úc Trạch đi rồi mới dám phun trào: "Tao giống ở đợ của mày ghê."
Cố Diệp cảm động nhìn tử khí còn xót lại trên năm đầu ngón tay, "Cậu mày sẽ chăm sóc người khác thật tốt, thiệt là người đờn ông ấm áp mà!"
"Mày......" Triệu Bằng Vũ trợn trắng: Mày điên rồi hả?!
Cố Diệp mặt kệ cậu ta, cao hứng móc di động ra, đăng nhập trò chơi, đập trứng anh hùng trân quý rất lâu cũng không dám đụng: Chúc mừng người chơi "Tôi Chạy Siêu Nhanh" nhận được anh hùng cấp S Nữ Oa.
"Ơ cái đit con mẹ!" Triệu Bằng Vũ hâm mộ ghen tị, đem cần câu nén ra sau đầu, "Cái số châu Âu* gì đây hả?! Con anh hùng này ra trận có nhiều hơn một mạng, có thể cho người chơi sống lại! Tao cũng muốn nữa!"
*Châu Âu: may mắn khi chơi game, ví dụ như mở ra được thức thần tốt, đập được viên ngự ngon,...!thì gọi là châu Âu.
Ngược lại, xui xẻo là châu Phi vì đen vkl.
Cố Diệp cười hắc hắc nhìn tử khí đã dùng hết trên ngón tay mình, lén lút đề nghị: "Vậy mày đi sợ cậu mày một cái đi, xem thử có chấm mút được tí vận may nào không."
"Tao không dám mà! Cậu tao có thói quen sạch sẽ! Lúc nãy mày đụng ổng sao ổng không tránh mày," Triệu Bằng Vũ tức giận bất bình vươn móng vuốt, "Tao sờ mày một chút được không? Có phải mày có vận may bám vào người hay không?"
Cố Diệp ghét bỏ nhếch miệng, "Biến cm mày đi! Anh mày bây giờ là người châu Âu, người châu Âu không muốn nói chuyện với mày."
Triệu Bằng Vũ: "......"
Tình cảm đôi mình sớm hay muộn phải nát thôi!
Sau khi nghỉ ngơi một chút, chú An đến tìm, "Ông chủ nhà tôi mời Cố đại sư đến sương phòng."
Cố Diệp buông thạch trái cây hoa anh đào đang ăn một nửa trong tay, đi theo chú An đến sương phòng, vào cửa mới phát hiện còn có mấy người đồng nghiệp ở chỗ này.
Cố Diệp sau khi ngồi xuống, nhìn gương mặt quen thuộc đối diện, vui vẻ: "Á! Gặp nữa rồi! Đồ đệ ông đâu?"
Người đối diện nhìn thấy cậu, sắc mặt cũng không quá tốt, đanh mặt nói: "La Hoài còn nhỏ, không thích hợp đến những trường hợp như thế này."
Đúng là người sư phụ gặp ở thôn Đại Lưu kia.
Cố Diệp vờ nhưu không nghe hiểu lời ám chỉ của đối phương, "Ông nói đúng, quả thật còn nhỏ, học không đâu ra đâu, còn phải luyện thêm."
Hòe Hướng Quốc bị lời này chọc giận đỏ mặt, đây không phải nói hắn dạy không ra gì sao?
Chú An đem nửa thạch còn lại đặt lên bàn, giống như không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, hiền từ nói: "Cậu cứ ăn tiếp đi, ông chủ và thiếu gia đang nói chuyện, một lát nữa sẽ đến."
Cố Diệp mỉm cười nói cảm ơn, bắt đầu tự mình ăn.
Mấy đại sư ở đây đều đánh giá cậu, trong mắt không thiếu xét nét, có thể đến đây đều là nhân vật có uy tín danh dự trong giới, gương mặt trẻ tuổi như Cố Diệp lại có thể nhận được lễ ngộ như vậy, thực sự làm người khác hiểu nổi.
Hòe Hướng Quốc lúc này cũng không thể không ngậm mồm lại, nhịn.
Lão tiên sinh ngồi bàn bên cạnh Cố Diệp uống ngụm trà, thử hỏi: "Không biết sư môn tiểu tiên sinh ở đâu?"
Cố Diệp ăn miếng thạch trái cây, cười cong mắt, phúc hậu vô hại nói: "Không môn không phái, tự tung tự tác."
Lời này rõ ràng là nói dối, lão tiên sinh thấy cậu không nói, cũng không hỏi nữa.
Hòe Hướng Quốc nhàn nhạt nói: "Cậu ta là sư đệ Cố Diệp, cũng tên Cố Diệp."
"Cố Diệp?" Mặt tất cả mọi người đều đổi sắc, có kinh ngạc, có tiếc hận, cũng có rất nhiều khinh thường.
Cố Diệp cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, tôi cũng tên Cố Diệp, ba tôi là Cố Đức Thành, hôm nào trong nhà muốn sửa phong thủy, mời ông tới, ba tôi có nhiều tiền lắm."
Ông lão bên cạnh Cố Diệp thở dài, "Sư huynh cậu không tồi, kỳ thật giới đạo thuật này, môn phái không cần thiết phải phân rõ ràng đến vậy, cũng không cần thiết phân chính và tà, chỉ cần không làm chuyện xấu, dùng đúng chỗ, đều là tốt.
Cố Diệp chết, các người còn không nhìn rõ sao? Hội Huyền Thuật Học này cũng nên cải cách một chút, khuôn sáo quy củ đem người trong giới nản lòng, đây mới là nguyên nhân chân chính tại sao nghề này không truyền tiếp được."
Tất cả mọi người ở đây không dám lên tiếng, cúi đầu, lẳng lặng nghe dạy bảo.
Lão nhân lại nhìn về phía giữa mày Cố Diệp, mỉm cười nói: "Công đức trong người tiểu tiên sinh, không câu nệ tiểu tiết, đây là chuyện tốt, bất quả nên thu liễm tính tình này một chút, tránh đắc tội người khác.
Phải biết rằng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
Cố Diệp buông thạch trái cây trong tay, đứng lên, cúi đầu với lão gia tử, cung kính nói: "Cảm ơn Đường lão chỉ dạy."
Đường lão bất ngờ, "Cậu biết tôi sao?"
"Biết chứ, lão tiền bối đức cao vọng trọng trong giới huyền thuật, hoàn toàn không giống với mấy tên ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng."
Đường lão bất đắc dĩ lắc đầu, cách nói chuyện này, vẫn là không sợ đắc tội với người khác.
Sau bức bình phong, Úc lão năm nay gần 70, tóc đã hoa râm, nghe được mấy lời này của Cố Diệp, không nhịn được cười, "Cậu bạn nhỏ con dẫn về này, rất thú vị."
Úc Trạch lạnh mặt ghét bỏ: "Mạnh hơn nhiều sơ với mấy người ba tìm."
Úc lão gia tử vừa bước ra, tất cả mọi người trong sảnh đứng lên.
Cố Diệp vẫn luôn nghe người khác gọi Úc lão Úc lão còn tưởng rằng lão gia tử này là một cổ giả bảo thủ, loại người còn bảo thủ hơn cả cha cậu, không ngờ thế mà lại là một lão nhân đẹp lão, trên người mang theo nét cười, nhìn rất hòa khí.
Nhìn vào Úc Trạch đứng bên cạnh, Cố Diệp thấy rõ, Úc Trạch lớn lên đẹp trai như vậy không phải hoàn toàn dựa vào gen của mẹ, giá trị nhan sắc của lão gia tử cũng cực cao.
Úc lão đơn giản nói vài câu khách sáo với mọi người mấy câu, sau khi mời tất cả ngồi xuống, lúc này mới nói: "Có một người bạn tặng tq một bức cổ họa, hôm nay mời mọi người tới, chính là nhờ các vị đại sư giúp ta nhìn một chút, người thiếu nữ có phải đang sống hay không?"
Nếu người khác dám nói chuyện ma quỷ sống như vậy, người ở đây đều phải phì cười, tặng hắn hai chữ: Con khỉ!
Lời này của Úc lão vừa nói ra, người trong phòng đều nghiêm túc lại, "Bị linh thể bám vào sao? Vẽ người thì không có khả năng sống lại đâu."
"Vẫn phải đem bức họa kia ra, cho mọi người xem thử."
Mọi người vừa nhìn thấy bức cổ họa trong hộp pha lê, sôi nổi khen ngợi: "Bản lĩnh thật thâm sâu! Trình tự đường cong bút mực rõ ràng, sắc điệu minh diễm, khó nhất chính là có thể bảo tồn tốt như vậy, hả? Vậy mà không có lạc khoản sao?"
"Trên mặt oán khí bám vào, lộ ra sự bất thường, sợ là không phải đào ra từ trong đất."
Bức họa được bày ra, người ở đây đều có thể cảm nhận được oán khí nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra được người trên bức tranh này sẽ nhúc nhích, Úc lão quay đầu nhìn Úc Trạch trông rất xa, thanh lãnh khinh thường tham gia.
Úc Trạch lạnh mặt, "Đừng hỏi con, con cái gì cũng không nhìn được."
Úc lão chỉ vào cửa, "Vậy con ra ngoài trước đi, lúc con ở đây, quỷ thần cũng không dám thở."
"Phụt!" Cố Diệp không nhịn được, cười thành tiếng, cũng không trách được Úc Trạch không tin quỷ thần, một thân khí tràng của anh ta, xác thật việc lạ lùng nào cũng không nhìn được, lúc anh ta có mặt, quỷ thần cũng không dám xuất hiện.
Úc Trạch bất đắt dĩ nhìn cậu cười, ánh mắt có một chút oán niệm.
Cố Diệp lập tức tặng đối phương một ánh mắt 'tôi hiểu anh mà', từ nhỏ đến lớn đều không dễ sống, lúc anh trưởng thành thì bọn họ thành mấy ông già rồi mà già thì không nói lý đâu.
Úc Trạch xụ mặt đi ra ngoài.
Bức màn kéo lại, toàn bộ thư phòng tối xuống, thiếu như trên bức họa vẫn bất động như cũ, Úc lão nói với mọi người: "Tiếp theo chỉ có thể mời các vị tiên sinh mỗi người tự thể hiện bản lĩnh, ta không có ý khác, chỉ muốn biết được nguyên nhân, ai có thể điều tra rõ, lúc đi có thể lên lầu hai chọn một bức tranh chữ mang về."
Vừa rồi Cố Diệp còn không hứng thú mấy, lúc này lập tức mở to hai mắt, đây đều là mấy bức tranh chữ tuyệt đẹp của Úc lão, toàn là bảo bối đó, siêu đáng giá!
Trừ Đường lão tiên sinh, những người khác đều nóng lòng muốn thử, rõ ràng bị thù lao của Úc lão đả động.
"Nếu cô ta không tự mình hiện thân, chỉ có thể ép cô ta ra." Đã có người chuẩn bị tốt pháp khí thuận tay, giống như chiến sĩ trừ ma vệ đạo.
Cố Diệp từ phía sau bước lên, đẩy người kia một cái, không màng ánh mắt mọi người, đặt tay lên hộp pha lê, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Có người trẻ tuổi muốn nói chuyện, Úc lão 'suỵt' một tiếng với hắn, ý bảo im lặng, không cần chen ngang cậu ấy.
Thanh niên đó chỉ có thể nhịn, nhìn pháp khí trong tay, tự nhiên cảm thấy bản thân mình giống một thằng hề.
Hai phút sau, Cố Diệp mở mắt, hỏi Úc lão: "Chỉ cần có thể biết rõ nguyên nhân là được đúng không, không cần phải đuổi tận giết tuyệt cô ấy."
"Đúng vậy" Úc lão tán thưởng gật đầu, "Ta chỉ muốn biết nguyên nhân mà thôi."
Cố Diệp cười, "Trên mặt đúng thật là có một linh bám vào, cô ấy bị nhốt trong bức họa này, muốn đi không được, muốn trốn không xong, cũng là một người đáng thương."
Úc lão cảm thấy hứng thú nói: "Vậy sao? Nguyện nghe hết câu chuyện."
"Một ngàn năm trước, có một tên tham quan địa phương muốn tặng cho cấp trên một phần quà sinh nhật, nghe nói cấp trên thích thi họa, hắn lại không có hiểu biết nên tìm một thư sinh viết thay.
Thư sinh này là một người ngạo khí, tự nhiên sẽ không nghe lời hắn, hắn liền sai người bắt người nhà uy hiếp vị thư sinh này, thư sinh bất đắc dĩ phải vẽ." Cố Diệp lại nhìn nữ tử áo đỏ trên tranh, "Thư sinh kia vẽ chính là một nữ tử phong trần, giả thành con gái nhà lành lén ra ngoài hẹn hò, tình cảnh ở trong núi chờ người trong lòng, ám chỉ tên tham quan là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, cuối cùng cái gì cũng không đợi được, không có được."
Úc lão bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được bức tranh này không viết lưu niệm, cũng không có lạc khoản, thư sinh kia khinh thường đi."
"Cậu sao lại biết rõ ràng như vậy?" Người trẻ tuổi bị Cố Diệp đẩy ra ban nãy ngữ khí bất thiện hỏi: "Ai biết được có phải cậu đặc điều lừa người hay không."
Cố Diệp nhướng mày, khoe khoang một chút: "Bởi vì tôi thông minh, có thiên phú cao, tôi biết cộng tình, anh làm được không?"
Thanh niên hâm mộ, ghen tị trừng mắt với Cố Diệp, loại thiên phú này, hắn ta quả thật không có, "Vậy cậu vẫn chưa nói được rõ ràng, lý do tại sao cô ta lại sống."
Sắc mặt Cố Diệp lạnh xuống, "Đây cũng là một vụ thảm án mất hết nhân tính, tên tham quan kia vì muốn bức họa này vĩnh viễn không phai màu, bỏ thêm thi du vào trong thuốc màu, dùng bí pháp đặt thù điều chế."
Sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, cổ đại quả thật có không ít việc mất hết nhân tính như vậy, bắt người làm tế phẩm cũng không ít, không ngờ một bức họa này cũng mang có thể gặp được loại sự tình này.
"Một ngàn năm, bức họa này một ngàn năm chưa từng có một chút thay đổi, thiếu tử trong họa bởi vì trường kỳ tiếp xúc với đồ vật trên người của người sống, cảm nhận được cảm xúc của nhân loại, dần dần có linh tính, hơn nữa còn có oán khí của thi du vây quanh, cô ấy trốn không thoát, chạy không xong." Cố Diệp nghiêm túc hỏi: "Các người không cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy sao?"
Rất tốt, từ biểu tình trên mặt họ, Cố Diệp liền hiểu, bọn họ không cảm nhận được.
"Thiên phú này của các người......" Cố Diệp không muốn nói tiếp, ý tứ mọi người đều hiểu, quá cùi bắp!
Bị Cố Diệp làm cho mất sạch mặt mũi, người trẻ tuổi kia muốn lấy lại danh dự, "Chuyện này rất dễ giải quyết, diệt sạch cái linh này là xong."
"Không đến mức diệt trừ," một đại sư khác còn tính thiện tâm, "Nhân gian không phải là nơi cô ta nên ở lại, không bằng đưa đi chuyển thế đi.
Có thể hình thành linh thứ đúng là không dễ, chuyển thế làm người xem như là ân đức lớn nhất đối với cô ta."
Cố Diệp bật cười, "Các người sao lại thay người ta quyết định? Có suy xét qua ý kiến của chị gái này hay không?"
"Âm dương khác biệt, cô ta sống ở thế đạo này không nổi, đây là vì muốn tốt cho cô ta thôi."
"Vậy không bằng hỏi chị gái này một chút, chị ấy muốn gì." Cố Diệp vươn một đầu ngón tay, nhẹ nhàng gõ hai cái trên pha lê, "Chị gái, nếu chị không hiện thân, coi chừng bọn họ giết chị đó."
Trong sự ngưng thần chú ý của mọi người, cô gái trong họa rốt cuộc cử động, mỹ nữ mặc một thân hồng y, buông đồ vật trong tay xuống, cúi chào Cố Diệp một cái, mỗi động tác đều là cảnh đẹp ý vui.
Cố Diệp chỉ vào cô ấy, hỏi mọi người, "Nhìn đi, hiểu chuyện thế này, một đám già trẻ lớn bé các người nhẫn tâm giết người ta sao?"
Có cái lão già khuyên mấy lời thấm thía: "Cô ta là linh không phải người, nếu có cơ duyên, cô ta có thể tu luyện thành yêu.
Bây giờ không làm chuyện xấu không có nghĩa về sau sẽ không, để cô ta đi đầu thai cũng không phải là giết chết cô ta, người trẻ tuổi như cậu không nên bị sắc đẹp mê hoặc."
Cố Diệp thở dài, "Lão gia tử, có muốn đầu thai chuyển thế hay không cũng phải hỏi người trong cuộc một cái, chị gái ơi, chị có muốn đi đầu thai không?"
Cô gái trong họa lắc đầu, cô rất vất vả mới có lih thức, nếu như đi đầu thai, cô liền không còn là chính mình nữa.
Cố Diệp nheo mắt, "Chị biết đàn tỳ bà à?"
Người trong hoa cho dù khó hiểu vì sao lại hỏi chuyện này, vẫn gật đầu trả lời.
"Vậy chị biết ca hát nhảy múa à?"
Người trong trạnh lại gật đầu lần nữa.
"Lúc trời mưa chị có thể bước ra che dù cho em không?"
Người trong tranh ngẩn người, lại gần đầu.
"Lúc em đói bụng chị có thể giúp em lấy cơm hộp không?"
Người trong tranh không hiểu cơm hộp là gì, đại khái nghĩ là mấy việc sai vặt, cô lại gật đầu lần nữa.
Cố Diệp búng tay một cái, "Được rồi! Là chị! Từ nay về sau chị chính là pokemon đầu tiên của em, em cứu chị ra khỏi bức tranh, chị phục vụ em 80 năm, thế nào?"
Lời này của Cố Diệp ngay tức khắc tạo nên sóng to gió lớn, "Cậu điện rồi, nuôi quỷ nuôi linh đều bị cấm!"
Cố Diệp căn bản không phản ứng bọn họ, móc ra một cái bình sứ nhỏ, lấy bút chu sa ra, vẽ trên mặt pha lê của bức họa một phù chú, mỹ nhân áo đỏ trong họa rốt cuộc từ trên phù chú chui ra, chớp mắt đã bị thu vào trong bình sứ.
Cố Diệp cong khóe miệng, nắm chặt bình sứ, vẻ mặt khiêu khích nhìn tất cả, "Nuôi hay không nuôi thì phải xem tâm tình của tôi."
"Người với linh khác nhau, thằng oắt con này, không nên tự tạo nghiệt!"
"Điên rồi! Bây giờ không nghe khuyên nhủ, sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện!" Mấy đại sư ở đây đều lắc đầu thở dài, giống như đã đoán trước tương lại, Cố Diệp bị cô gái này hại trước.
Cố Diệp nhìn về phía Úc lão và Đường lão vẫn không nói gì, "Việc này tính là giải quyết xong rồi phải không?"
Úc lão nhìn bức họa kia, tiếc hận nói: "Haiz, người không còn, bức họa này liền không còn linh hồn."
Cố Diệp nhịn cười, lúc này rồi mà lão gia tử lại đau lòng bức họa của mình.
"Có thể gặp gỡ thì cũng xem như là có duyên," Úc lão lấy chìa khóa mở hộp pha lê bảo vệ, lấy quyển trục bên trong ra, cuốn lên bỏ vào hộp, "Cậu mang người đi, họa cũng đem đi luôn đi."
Cố Diệp thấp thỏm hỏi: "Vậy, con còn có thể chọn một thứ nữa mang đi không?"
Úc lão bị chọc cười, "Chọn đi, hôm nay ta vui vẻ, đặc biệt cho phép cậu chọn thêm hai thứ." Úc lão ghé vào tai Cố Diệp, nhỏ giọng nói: "Ta lén nói cho cậu biết, chỗ nầy giấu một thứ bảo bối quý giá nhất, người bình thường đều không tìm được, phải xem ánh mắt của cậu rồi."
Ánh mắt Cố Diệp sáng lên, "Nếu ngài đã nói như vậy, con sẽ không khách khí nữa.
Cha con rất thích chữ của ngài, sắp tới sinh nhật 60 tuổi của ông ấy rồi, lần này con tới, vốn định xin ngài mấy chữ làm quà sinh nhật cho cha con, không ngờ lại có được món hời lớn như vậy! Ha ha ha~"
"Được, đi chọn đi!" Úc lão vỗ vai Cố Diệp, cậu đi lên lầu trong ánh mắt ghen ghét muốn cắn người của tất cả.
Sau khi mời các vị đại sư khác đến phòng trà, Đường lão mới nói: "Không ngờ chọn lâu như vậy rốt cuộc lấy được một thứ có linh khí.
Không bảo thủ, có kiến thức, cũng có đảm lược, nhìn dáng vẻ còn có thể kháng áp nữa."
Úc lão gật đầu, cười nói: "Đáng tiếc, tuổi còn hơi quá nhỏ, khó có thể phục chúng, thêm vài năm nữa là có thể trọng dụng được.
Vì để ông chọn người mà tôi phải uổng phí ba bức tranh."
"Ông thôi đi," Đường lão vuốt râu, nói: "Rõ ràng chính ông thích thằng nhỏ, tình nguyện tặng, tôi còn không hiểu ông à?"
Lúc này Cố Diệp đã đi đến thư phòng của Úc lão, tại đây cậu có thể nhìn thấy linh khí trên tranh chữ, Úc lão đại khí hào hùng, mỗi một bức đều đáng giá được trân quý, bức nào cũng muốn hết.
Đi dạp một vòng, Cố Diệp không tìm được bảo bối Úc lão nói, cậu đi đến cạnh cửa sổ, tình cờ nhìn thấy Úc Trạch đang đứung ở ngoài cửa, Cố Diệp đứng ở trên lầu gọi: "Ngài Úc!"
Úc Trạch ngẩng đầu liền thấy Cố Diệp mỉm cười vẫy tay với mình, ý bảo 'nhanh lên đây đi'!
Úc Trạch ba bước thành một, thật sự đi lên.
Cố Diệp nhỏ giọng hỏi: "Úc lão nói nơi này cất giấu một thứ bảo bối, anh có thể nói cho tôi biết bảo bối là cái nào không?"
"Cái này ông ấy cũng nói cho cậu sao?" Khóe miệng Úc Trạch nhếch lên, "Có phải người khác nói quá hay không, tính tình của cậu thực sự làm người khác yêu thích."
Cố Diệp xua tay, "Không phải, thật ra có nhiều người nói tôi là quỷ kiến sầu, khùng điên."
Úc Trạch nhăn mày, bất mãn nói: "Đó là bọn họ ngu xuẩn, không có kiến thức."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy." Cố Diệp nâng tay, ý bảo Úc Trạch 'yeah' một cái, thật là đồng quan điểm mà.
Úc Trạch nhìn Cố Diệp đi đến trước mặt, hơi xuất thần.
Lúc này, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, gương mặt trắng nõn của Cố Diệp bị nắng chiều nhiễm một tầng phấn mỏng, lông mi thật dài, theo nụ cười của cậu nhấp nháy như hai cây quạt nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Rõ ràng là lớn lên tinh xảo giống như búp bê Tây Dương nhưng tính tình lại giống như một ly rượu vừa cay vừa nóng, kẻ nhát gan không dám đụng vào, cũng không dám phẩm bị, nhấp một ngụm đã say.
Úc Trạch ma xui quỷ khiến lại vươn tay, thõa mãn ý muốn của Cố Diệp, lòng bàn tay nhẹ nhàng 'yeah' một cái, nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu, chính mình cũng cười, "Ông ấy nói bảo bối, là chính bản thân ông cho nó là bảo bối, căn bản là người khác không nhận ra được nó có giá trị gì."
Lúc này, ánh mắt Cố Diệp đột nhiên dừng lại ở một bức họa nằm trong góc, ánh mắt lập tức không rời được.
Bức họa này rõ ràng có giấy vẽ nhỏ hơn so với các bức khác, còn không viết tên tác giả, một thanh kiếm dày nặng đã gãy còn vương đầy các vết máu loang lổ, cắm ở giữa mảnh đại mạc mênh mông, xung quanh gió các rào rạt.
Đoạn kiếm bị lưu lại chỗ này, vốn phải cho người ta một loại cảm giác thê lương mới đúng, nhưng bức họa lại khiến người ta cảm thấy bá khí trắc lậu, nhuệ khí mạnh mẽ ập vào mặt, cho dù đã gãy, mũi vẫn sắc bén như xưa.
Cố Diệp đột nhiên nghĩ tới quỷ tướng ngồi trên xe Úc Trạch, bức họa này sao lại cho cậu cảm giác mạnh mẽ giống nhau như thế?
Cố Diệp cầm lòng không được, sờ lên bức họa này, "Họa sĩ này vẽ ngầu chết đi được, phải có trí tuệ như nào mới có thể vẽ ra được bức tranh như này đây? Tôi muốn yêu người đó, bức này! Tôi phải chọn bức này!"
Cố Diệp kích động đi lấy ghế, leo lên muốn tháo bức tranh này đem xuống mang đi, lòng đã bái phục Úc lão sát đất, quyết định chút nữa đi tìm Úc lão lần nữa, xin lão gia tử viết cho vài chữ.
Úc Trạch giơ một đầu ngón tay, chọt hai cái lên eo Cố Diệp, "Đây là lúc tôi mười sáu tuổi vẽ, xấu cũng không đáng tiền, cậu muốn thật sao?".