Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Cô ấy không gả thì ngươi gả!

Hướng Lỗi khi còn sống là một kẻ ác độc, bởi vì cưỡng hiếp giết người, trường hợp cực kỳ tàn ác mới bị tuyên án tử hình. Sau khi chết cũng vất vưởng, mấy năm nay gã bắt nạt không biết bao nhiêu cô hồn dã quỷ xung quanh, thậm chí nhờ ăn quỷ hồn nên mới có được linh lực mạnh như vậy

Vất vả lắm mới có được cô vợ xinh đẹp, đã đưa đến tới miệng thế mà không kịp húp. Hướng Lỗi phát điên bay đến cướp người, không quan tâm cô ta có hôn ước hay không, gã đã thích thì phải đem đi bằng được. Từ nhỏ đến lớn, gã muốn cái gì thì nhà phải cho cái nấy, gã không có được thì lại nổi tính quân phiệt thành quen


Nhưng mà, ngàn vạn lần cũng không ngờ, ở đây lại có một người còn hung dữ hơn cả gã!

Hướng Lỗi bị cục gạch đập một phát lui về sau mấy bước nên bất đắc dĩ buông cô đây dưới đất ra, gã e dè nhìn Cố Diệp, nhìn đi nhìn lại, sửng sốt.

Người trẻ tuổi trước mặt này không lớn lắm, lớn lên lại môi hồng răng trắng, xinh đẹp sắc xảo, cậu vì đang tức giận nên mặt hơi hồng lên càng tôn thêm làn da trắng nõn mịn màng vô cùng, còn đẹp hơn cả cô dâu. Hướng Lỗi vốn là một tên khốn nạn, ăn mặn thì không biết chọn hạng người, lúc vừa thấy Cố Diệp đã tức khắc động sắc tâm, gã chỉ vào mặt Cố Diệp hưng phấn nói: "Cô ta không gả, vậy ngươi gả!"

Cố Diệp bị giận đến mức bật cười, cắn răng nghiến lợi phun một câu: "Ngươi không sợ hồn phi phách tán đấy chứ!"


Vừa rồi Cố Diệp chỉ đơn giản là muốn đánh gã, ngay cả phù chú cũng không dùng, Hướng Lỗi còn chưa biết gã đã thật sự chọc giận cậu ấy, chỉ ngắm ngía Cố Diệp, đẹp quá đẹp, dáng người cũng đẹp, càng nhìn càng ưng bụng: "Đừng tưởng ngươi học được một chút đạo thuật thì có thể chống lại ta, ta đây khi còn sống chưa có đứa nào dám trêu chọc. Loại đạo sĩ như ngươi ta còn ăn được cả mấy đứa!"

"Ồ!" Cố Diệp cười lạnh một tiếng, lấy bút chu sa từ trong túi ra, vẽ mấy vòng trên cục gạch linh khí vàng óng chớp mắt đã được bao trọn lên. Cố Diệp ước chừng trọng lượng của thứ này, thấy tiện tay, không nói hai lời, lập tức đã lao lên ném thẳng vào mặt đối phương

Hướng Lỗi nhìn cục gạch phát ra kim quang cũng đã có chút dè chừng, kim quang này được hình thành từ lực công đức, loài quỷ sợ nhất chính là đồ vật thuần dương mạnh cực kỳ như thế, Hướng Lỗi bản năng đưa tay lên cản, không ngờ cục gạch của Cố Diệp như thánh khí trừ ma hàng yêu, cánh tay gã hệt như càng cua, bốp một phá đã bị nện nát. Kim quang từ cánh tay loang khắp cơ thể khiến cả hồn phách gã cũng run rẩy theo, Hướng Lỗi đau đớn hét lên thảm thiết, lũ quỷ đến hóng chuyện cũng bị hù cho chạy tán loạn

Người bình thường không nghe được tiếng quỷ kêu thế nhưng Cố Diệp lại nghe rất rõ, âm thanh này khó nghe cực kỳ, đâm vào màng nhĩ đến phát đau, Cố Diệp trực tiếp cầm cục gạch chỉa vào miệng tên khốn khiếp: "Câm miệng!"

Đến cả từng cái răng của gã cũng phát run lên, gã muốn giết chết Cố Diệp, mặt cậu nghiêm lại, lập tức cho một quả đấm, đánh như đánh vào bao cát: "Giết người cũng trâu bò nhỉ! Ăn đạn đồng rồi mà cũng trâu bò nhỉ! Ăn cả quỷ rồi cũng trâu bỏ nhỉ! Xem ngươi còn giỡn mặt được nữa không!"

Quỷ khí trên người Hướng Lỗi đen như mực, Cố Diệp cứ thế quyền đấm cước đá, trên nắm tay mang theo kim quang đánh linh hồn gã đến mức run rẩy, gã đau đớn gào to hệt như hồn phách từng chút một tiêu tán, một thân quỷ khí cũng bị đánh tan. Mỗi lần gã muốn ngưng tụ sắp thành công cũng là lúc Cố Diệp khiến gã tuyệt vọng

Vợ chồng trẻ Lưu Triều và Lý Thúy ôm nhau một góc, nhìn dáng vẻ Cố Diệp đuổi tà ma sợ đến mức run rẩy cả người, đặc biệt là khi Cố Diệp nâng nắm đấm, bọn họ muốn lui về phía sau, chỉ sợ khi kim quang kéo đến thì hồn phách sẽ tiêu tán

Đánh đến mức quỷ khí của Hướng Lỗi rốt cuộc cũng không tụ nổi nữa thì Cố Diệp mới dừng ta, Cố Diệp nắm lấy tóc gã như nắm một cây chổi rồi kéo gã vào trong sân nhà mình, nhìn thấy đôi vợ chồng kia không theo vào, Cố Diệp tức giận trợn trừng mắt: "Hai người vào đây cho tôi."


Lưu Triều và Lý Thúy bị hù đến mức chạy vọt vào, còn thuận tay đóng cánh cửa còn mở toang nhà Cố Diệp

Cố Diệp quẳng tên quỷ Hướng Lỗi như ném một đống bùn xuống đất, giẫm lên gã, một cái bàn được dời từ trong nhà ra cổng, ngồi xuống chỗ đấy, mặt đằng đằng sát khí

"Ngươi!"

Lưu Triều bị chỉ đến lập tức run rẩy

"Đến nhà vợ quậy tanh bành lên, quậy đến mức không ai ngủ được, ta không quan tâm là dùng cách nào, chỉ cần làm họ hoảng sợ là được." Cố Diệp vẽ một cái bùa: "Bùa này có thể tăng cường linh khí cho ngươi, quậy càng lớn càng tốt, hiểu chứ?"

"Ngươi!"

Lý Thúy bị chỉ thì sợ hãi trốn sau lưng Lưu Triều

Khóe miệng Cố Diệp giật giật một cái, cậu dọa quỷ vậy sao?!


"Ngươi đến đến cái nhà tàn tật này, làm xác chết sống dậy được không?"

Mặt mày đôi vợ chồng trẻ mơ mơ hồ hồ, không hiểu sao Cố Diệp lại làm vậy

Cố Diệp nhìn họ như nhìn hai kẻ trì độn, nghĩ trong lòng trách không được trên mạng ai cũng nói yêu vào đầu óc sẽ không còn thông minh nữa: "Cũng là quỷ mà không quậy phá thì có xứng đáng với từ quỷ không? Làm ầm ĩ lên, làm tận hứng vào, dọa bọn chúng đến mức sáng mai phải trả lại thi thể của Lý Thúy. Ngày mai có trả hay không chính là tùy thuộc vào hai người đấy."

"Vâng! Đã hiểu!" Đôi vợ chồng cuối cùng đã hiểu được, ánh mắt Cố Diệp cứ như là 'chờ gì nữa, có phải muốn bị đánh không' cùng nhau bay ra ngoài

Cố Diệp nhìn về phía Hướng Lỗi, căm ghép làm ra một đường chỉ quyết, thứ khốn kiếp này, chi bằng trực tiếp cho hồn phi phách tán

Lúc này 'kẽo kẹt' một tiếng, cửa gỗ bị người bên đẩy ra, ai đó đứng ngoài kia nhỏ giọng hô: "Có ai không?"

Cố Diệp nhíu mày lại, bị vị khách không mời này làm gãy động tác khiến cậu khó chịu vô cùng, hai người mặc quần áo đen xì bước vào trong sân, nhìn thấy Cố Diệp và quỷ hồn Hướng Lỗi đang nằm dưới đất, chàng trai đi phía trước không giữ được bình tĩnh nói: "Cậu làm sao vậy, sao lại bắt được hắn ta vào trong nhà? Chúng tôi đã tìm hắn mấy ngày trời! Hồn phách của nữ quỷ kia có phải cũng bị cậu cướp đi không?"

Cố Diệp nhíu mày, nói một cách rất bất mãn: "Sao lại gọi là cướp? Vợ chồng trẻ người ta vốn là muốn ở với nhau, ai cũng nói thà hủy đi một tòa miếu chứ không hủy đi một cuộc hôn nhân, đạo lý này sư phụ không nói với cậu à?"

Chàng trai bị nói như vậy cũng không đáp nữa, nghe cũng có vẻ có lý ghê

Người trung niên trầm mặt: "Vậy cũng không thể giúp quỷ làm việc, giúp người không giúp quỷ, đây là quy củ của giới huyền thuật, càng giúp càng dây dưa không ngừng, đạo lý này sư phụ không nói cho cậu sao?"


Cố Diệp nhìn bộ dạng hai người bọn họ thì vui vẻ nói: "Ông hẳn là sư phụ cậu ta nhỉ, trách không được đồ đệ các người cứ nói chuyện không dùng não, ông thân làm sư phụ mà cũng không biết dùng ra làm sao." Cố Diệp chỉ Hướng Lỗi hồn phách đã bị đánh đến không trọn vẹn: "Tên thiểu năng này chọc gậy bánh xe, người ta đã cưới nhau rồi rồi hắn còn muốn cướp, người trong giới huyền học các ông mắt đều để dưới chân rồi phải không? Có chút chuyện này cũng không hiểu rõ à?"

Tên nhóc đồ đệ bị Cố Diệp chỉnh mặt đỏ đến mang tai, muốn nghĩ bùng phát ra mà không có lý do thích hợp, càng nghe càng thấy Cố Diệp nói có lý, hắn còn nhìn sư phụ mình hơi buồn buồn nói: "Có vẻ là tên quỷ này sai thật đấy ạ."

"Câm miệng! Không quan trọng đúng hay sai, là quy củ!" Người trung niên lớn tiếng quát đồ đệ mình một câu: "Quy củ chính là quy củ!"

Cố Diệp cười nhạo một tiếng: "Thằng nhóc ngoan thế mà bị các người dạy hỏng mất, nhóc con tôi cho cậu biết, người và quỷ giống nhau đều không phân được thiện ác, cậu phải học được phán đoán cho riêng mình. Thứ khốn nạn này dù là người hay quỷ, khốn nạn thì chính là khốn nạn, khi cậu đã muốn đánh tên khốn nạn như thế rồi thì còn phân biệt hắn là người hay quỷ sao?"

Chàng trai bị Cố Diệp nói thì sửng sốt một chút, nghĩ kỹ những lời Cố Diệp nói, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Từ khi hắn bước vào giới đạo thuật, tất cả mọi người đều nói cho hắn biết phải tuân theo quy củ, bằng không sẽ bị trời phạt. Hôm nay Cố Diệp lại đẩy cho hắn thấy cánh cửa của một thế giới mới, hóa ra còn như vậy sao! Giỏi quá!

Người trung niên nhìn thấy ánh mắt này của đồ đệ, chỉ hận không thể dán miệng Cố Diệp lại, đây đúng là dạy hư đệ tử!

"Các người chắc đang tìm thứ này ha, nè, bắt lấy!" Cố Diệp vui vẻ nhàn hạ, nâng một chân, đá Hướng Lỗi về phía chân hai sư đồ

Người trung niên nhìn Cố Diệp phủi tay mặc kệ, quỷ hồn này làm nhiều việc ác, chỉ có thể khiến hắn hồn phi phách tán, chuyện như vậy ai đồng ý ra tay? "Giới huyền thuật chúng tôi có một quy củ bất thành văn, đã mặc kệ thì đừng nhúng tay vào, một khi nhúng tay thì phải lo cho đến cùng, cậu đã làm thì chúng tôi sẽ không làm nữa."

"Đừng mà, các người là trong bộ ngành hợp tiêu chuẩn còn tôi chỉ là du dân đi ngang qua thôi." Khóe miệng Cố Diệp nén cười, vui vẻ nói: "Mấy chuyện này Hội đồng Huyền thuật các người có tư cách xử lý nội tình, còn có cả lương nữa. So sánh một chút, ai cứu người cũng như cha vậy đó, tôi chỉ là thuận tay nên chính là cha hờ, còn các người mới là cha ruột."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận