Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Biên tập: Nguyệt Mẫn

_CHƯƠNG 37_

Showbiz kích thích quá đi!

Cố Diệp đón xe đến công ty giải trí truyền thông Ngọc Minh. Bảo vệ đã nhận được tin em trai giám đốc Cố sẽ đến từ sớm, sau khi công khai thân phận, cậu có thể đi trực tiếp vào, thẳng đến sảnh chính sẽ có người tiếp đón.


Cố Diệp im lặng gật đầu, anh hai làm việc đúng là chu đáo thật. Không ngờ Cố Diệp vừa đến sảnh chính thì đã bị lễ tân ngăn lại: "Xin chào, xin hỏi anh có phải nghệ sĩ vừa ký hợp đồng gần đây không? Tòa nhà này là office building của giám đốc Cố, anh không vào được ạ."

Cố Diệp lắc đầu: "Em không phải nghệ sĩ, em đến để tìm giám đốc của chị."

Nhân viên lễ tân áy náy nói: "Anh thông cảm, giám đốc Cố rất bận, không phải người anh có thể gặp được ạ, nếu anh muốn làm nghệ sĩ thì tôi có danh thiếp của vài người đại diện, anh có thể xem qua và để CV lại."

Cố Diệp dở khóc dở cười: "Chị gái, chắc chị mới làm rồi."

Vẻ mặt cô gái thoáng ngừng, rõ ràng trên mặt viết dòng chữ, sao cậu biết?

Lúc này một nữ nhân viên đã ngoài ba mươi mặc đồng phục theo quy định vội vàng chạy tới, áy náy nói: "Xin lỗi cậu ba, cô ấy mới tới nên chưa biết gì. Tôi là trưởng phòng lễ tân, để tôi đưa cậu đi." Nói xong còn khó chịu trừng mắt cô gái đang cản đường, có vẻ là muốn chỉnh đốn lại cô một chút.

Cô gái vừa ngăn cản cậu thấy cảnh này thì vô cùng luống cuống, căng thẳng phản ứng lại: "Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi vì đã không nhận ra cậu."

Cố Diệp cười cười: "Chắc giờ chị vẫn chưa biết em là ai."

Cô gái vội vàng lắc đầu, đỏ cả mặt: "Đây là ngày đầu tôi làm việc, cho nên tôi không phân biệt được, xin lỗi cậu!"

Cố Diệp hì một tiếng, nói một câu hời hợt với đối phương: "Chị gái à, đồng nghiệp của chị đúng là không thành thật ha."

Một cô gái đang tiếp điện thoại ở quầy lễ tân chợt nghe thấy, mím môi, lập tức hiểu ý cậu. Bảo vệ trước cửa có thể để một người tương tự như giám đốc Cố vào cửa thì quầy lễ tân không thể không nhận được thông báo từ trước. Thế mà họ lại không báo cho cô, còn nói với cô không được cho ai đi vào, rõ ràng là muốn để cô đắc tội với cậu. Vốn đã nghe vị trí này chỉ được chọn một, cô gái vừa tốt nghiệp đại học lại không có người chống lưng, liệu có thể giữ được chức vụ này không?

Cố Diệp im lặng lắc đầu, trong lòng nghĩ quả nhiên là showbiz. Mới lễ tân đã tính kế nhau như vậy thì bên trong còn bẩn đục đến mức nào nữa? Nghĩ kiểu gì cũng quá là phấn khích!

Đi theo vị trưởng phòng vào thang máy chuyên dụng, Cố Diệp nhìn khuôn mặt của người này thì lại nghĩ đến khuôn mặt của cô gái tiếp điện thoại ở quầy lễ tân, lập tức hiểu rõ. Cô gái kia rõ ràng đã thành bia đỡ đạn, bởi vì hai người này có quan hệ thân thích với nhau.


"Chị Lăng, giám đốc Cố đi họp thật, chị đừng nóng mà làm khó dễ chúng tôi được không?" Một bảo vệ khó xử chạy tới, không dám ngăn cản, mỗi lần đụng vào Lăng Như Nguyệt sẽ hoảng hốt né tránh khiến thái độ họ càng phải cẩn thận từng chút một.

"Cậu là ai?" Lăng Như Nguyệt giật mình, trừng mắt nhìn về phía Cố Diệp đang đứng cạnh cửa, hệt như không biết có người ở ngoài.

Cố Diệp tựa người lên cửa, bóc hạt đậu phộng, hứng thú cười híp mắt nhìn 'yêu tinh' đang diễn kịch. Cậu cười nói: "Chị đoán xem?"

Nhìn khuôn mặt này của Cố Diệp không khác thần tượng tiểu sinh là mấy, với tuổi tác cậu cùng với nét mặt non nớt, khí chất này sạch sẽ trong sáng hơn những người trong showbiz.

Lăng Như Nguyệt soi xét Cố Diệp một chút, lại nhớ tới tin tức thủ khoa khoa học tự nhiên trên mạng, lập tức biết Cố Diệp không dễ đối phó, sắc mặt cô liền thay đổi: "Cậu là em trai của Cố Lâm phải không? Ngại quá, gần đây chị hơi xúc động."

Cố Diệp không trả lời mà chỉ nhìn cái bụng bằng phẳng của cô ta.

Lăng Như Nguyệt cười cười, tỏ vẻ xấu hổ nói: "Chị là Lăng Như Nguyệt, là vợ sắp cưới của... anh trai em."

Cố Diệp nhét hạt đậu phộng vào miệng, mùi thịt gà. Cậu nhai rột rột nhưng mặt vẫn không cảm xúc.

Lăng Như Nguyệt luống cuống nhìn Cố Diệp nhưng trong mắt lại hiện lên sự túc giận. Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này dám nhìn cô không chút sợ hãi, ngược lại còn có thêm mấy phần cười cợt, thái độ đó khiến cho Lăng Như Nguyệt không nhịn được. Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho thật giống người vô tội, cô ngại ngùng nói: "Cố Lâm không có ở đây à, lát nữa chị lại đến."

Anh bảo vệ rõ ràng là thở phào một cái, ai ngờ Cố Diệp vốn im lặng nãy giờ lại đột nhiên vẫy tay: "Đừng chứ, đã tới rồi thì tâm sự với nhau một chút đi."

Lăng Như Nguyệt nhếch miệng cười lạnh một cái, quay đầu sờ bụng mình theo bản năng, nhẹ nhàng đáp: "Không được, để hôm nào có dịp đi."

Cố Diệp lấy ống hút cắm vào ly nước ngọt, vui vẻ uống một hớp, kéo ghế ngồi xuống rồi cười ha ha nói: "Chị đứng đó cũng được, dù sao tôi chỉ nói mấy câu là xong. Có phải chị đang mang thai không?"

Vẻ mặt Lăng Như Nguyệt trắng như tờ giấy, gật đầu nhẹ một cái rồi ngại ngùng đáp: "Ừ, là con của Cố Lâm."

Mấy nhân viên đi ngang qua bên ngoài kinh ngạc hít sâu một cái. Đây không phải là lần đầu Lăng Như Nguyệt đến tìm Cố Lâm, chỉ là lần nào cũng bị từ chối nên không ít người trong công ty biết cô ta thích giám đốc Cố. Ai cũng cho là cô ta yêu đơn phương, ai ngờ hôm nay lại có tin hot đến thế, còn mang thai nữa? Tiểu hoa đang hot định gả vào nhà giàu có này sao?

"Chị nói là đang mang thai con của anh tôi, ha ha ha..." Cố Diệp như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười, vừa cười vừa đập bàn, đập đến mức văng cả đậu phộng: "Đỉnh đầu anh hai tôi là tam dương chín vượng, rõ ràng là xử nam, thế mà chị nói đứa con trong bụng là của ảnh, chị xem người Cố gia là đồ ngốc cả sao? Đoán đại đứa bé một cái là đã có thể vào được Cố gia à?"

Người mới đi qua không đi nữa mà lặng lẽ hóng drama, máu chó quá, phốt hôm nay lớn thật!

Lăng Như Nguyệt cứng đơ cả người, run rẩy chỉ Cố Diệp: "Cậu... cậu nói bậy!"


Cố Diệp lại uống một hớp nước, vỗ ngực không ngừng cười nổi, mỗi lần tính ra thì đều nói là không thích nghe, rồi vu cho cậu là nói bậy. Những người này không biết thay từ khác à? "Chị như vậy mà còn dám đùa cợt với tôi à, có muốn tôi coi cho chị một quẻ không? Tôi xem bói rất chuẩn đấy."

"Cậu đừng có ăn nói xằng bậy! Tôi không cho phép cậu xúc phạm tôi! Xúc phạm con của tôi!" Vành mắt Lăng Như Nguyệt đỏ ửng, một hàng lệ rơi xuống trên đôi gò má xinh xắn đẹp đẽ, khóc đẹp và chân thật đến mức khiến cho người ta phải thương yêu. Đám người hóng chuyện đều cảm thấy đau lòng, đã mang thai rồi lại còn bị đối xử như thế, bên trong chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng mà thôi, nữ thần đáng thương quá.

Cố Diệp đứng lên, không nhanh không chậm đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Lăng Như Nguyệt, nghệ danh, tên khai sinh không phải họ Lăng. Mắt hai mí cắt, gọt cằm, tạo vỏ bọc bên ngoài là một ngọc nữ trong sạch đáng yêu, thực tế đã chơi qua tám người bạn trai, thời điểm nhiều nhất còn duy trì mối quan hệ trên giường với bốn người đàn ông."

Lăng Như Nguyệt như bị sét đánh, khiếp sợ nhìn Cố Diệp, không biết phải phản ứng ra sao, im lặng đến mười giây sau thì cô ta mới dần dần phát hiện có người đang nhìn mình, nét ngây thơ trong sạch trên mặt vẫn chưa chịu tháo xuống, cố chịu đựng những ánh mắt ấy để người ta thương lòng, đau xót: "Cậu... cậu! Nói bậy! Cậu có không thích tôi thì cũng không thể xúc phạm tôi như thế, tôi xuất thân nghèo khó nhưng tôi sẽ không chịu khuất phục!"

Cố Diệp cười lạnh một tiếng: "Cô chơi bao nhiêu bạn trai là tự do của cô. Phá bao nhiêu cái thai cũng là tự do của cô. Cô cho là dựng lên cái vỏ bọc đó thì sẽ lừa được fan hâm mộ ngây thơ, đó cũng là tự do của cô." Cố Diệp đi đến trước mặt Lăng Như Nguyệt thì dừng lại, nhìn dáng vẻ tội nghiệp cô mà mặt sa sầm lại, căm ghét nói: "Nhưng việc cô vứt bỏ đứa con vừa mới chào đời đó thì không còn là tự do của cô nữa, đó là phạm pháp."

"Cậu nói bậy!" Trừ câu này ra, Lăng Như Nguyệt đã không còn biết phản bác thế nào. Cô ta hốt hoảng giơ nắm đấm, nước mắt giả dối trào ra. Thấy đôi con ngươi đen láy của Cố Diệp hệt như vực sâu trong lòng mình, bên tai cô lại như vang lên tiếng trẻ con khóc trong đêm khuya khi ấy, khiến Lăng Như Nguyệt run rẩy cả người.

Nghe đến đây, nhân viên đứng hóng chuyện bắt đầu liếc nhau, vội vàng chạy mất, có lúc, những drama như thế này, phốt nhỏ thì có thể hít nhưng phốt lớn quá thì chịu không nổi.

Cố Diệp cười lạnh: "Tôi có nói bậy hay không thì tự cô sẽ rõ, duyên con cái của cô chỉ có một bé gái mà cô đã vứt bỏ, còn đứa con trong bụng này, không thể sinh được."

Lăng Như Nguyệt che bụng, mặt mày trắng bệch. Bây giờ ngay cả câu cậu nói bậy cô ta cũng không thốt lên được, cô đã sinh non vô số lần, bác sĩ nói sẽ khó mà có thai được nữa, lần này mang thai chính là một kỳ tích, cô nhất định phải dựa vào nó để vào được một nhà giàu có. Nếu như đứa bé không còn thì giấc mộng cũng sẽ thất bại.

Cố Diệp chỉ chỉ đỉnh đầu: "Ngẩng đầu lên mà nhìn xem, trời xanh đã bỏ qua cho ai chưa? Vận mệnh của cô sắp hết rồi, cô sẽ gặp quả báo."

"Không đâu." Lăng Như Nguyệt hít sâu một hơi, bị dồn đến mức này làm cô ta tỉnh táo lại, cô ta nhìn cậu một cách mỉa mai: "Dù cậu không thích mẹ con tôi thì cũng không thể xem thường đứa nhỏ trong bụng này được. Cậu mới chừng này tuổi nhưng bụng dạ đã độc ác như thế, chúng ta cứ chờ mà xem."

Cố Diệp nhún vai: "Được thôi, tôi nói, chị không những không vào được nhà tôi mà con đường nghệ thuật sau này cũng sẽ như con ruồi đậu trên kính, chị sẽ không có cơ hội xuất hiện nữa."

Lăng Như Nguyệt cắn răng, xoay người định đi thì Cố Lâm đúng lúc trở về. Lăng Như Nguyệt nhìn Cố Lâm như tuyệt vọng, trong mắt long lanh nước mắt: "Cố Lâm..." Một tiếng đó còn hơn cả trăm ngàn lời nói, hệt như nhìn thấy được chỗ dựa duy nhất của mình.

Một người con gái như vậy rất dễ khiến người ta sinh lòng bảo vệ, dốc sức ôm vào ngực để chở che.

Tiếc là Cố Lâm không giống như những vị giám đốc quân phiệt, càng không giống một người đàn ông bình thường, rõ ràng không phải là loại dễ sập bẫy. Y lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, chỉ nói một chữ: "Cút!"

Lăng Như Nguyệt ôm mặt đau khổ, nước mắt tràn ra: "Cố Lâm, lòng dạ các người thật độc ác."


Cố Lâm cười khẩy: "Độc ác? Đứa con trong bụng kia là của ai tự cô phải biết rõ, tôi chưa từng chạm vào cô."

"Không không không." Cố Diệp nhìn đồng hồ Alcon nói: "Chị ấy nhiều đàn ông lắm, làm sao mà biết con của ai được."

Lăng Như Nguyệt đơ người, tức giận lau nước mắt rồi trừng hai anh em một cái, hết hi vọng quay lưng đi.

Trước khi đi còn muốn diễn trò, Cố Diệp suýt thì tin trò mèo của cô ta, nếu rảnh lên mạng search vài bộ phim cô ta đóng chắc cũng phải xúc động chết mất.

Cố Lâm quay sang nhìn bảo vệ: "Tự đi làm đơn từ chức, đến cả phụ nữ cũng không ngăn được thì cậu làm gì nữa?"

Bảo vệ vội vàng nói: "Không phải tôi không ngăn mà là cô ta tự cho mình là vợ giám đốc, còn nói mình mang thai nên tôi không dám cản."

Thư ký đứng sau lưng Cố Lâm nháy mắt với bảo vệ một cái, giờ mau đi lấy đơn từ chức may ra còn được một tháng tiền lương trợ cấp, nói thêm nữa thì một đồng cũng không còn.

Bảo vệ chỉ đành chịu oan uổng vội vàng đi. Vừa đến góc rẽ đã quay đầu liếc Cố Lâm một cái, vừa hay đúng lúc y nhìn sang, miệng như đang nói gì đó ra hiệu. Bảo vệ hiểu ý, lập tức gật nhẹ một cái rồi đuổi theo Lăng Như Nguyệt dưới lầu, đến cả thư ký ở bên cạnh cũng không nhận ra động tác mờ ám này.

Cố Diệp về văn phòng bốc một nắm hạt dưa, chê bai một câu: "Anh yếu thế, bị phụ nữ tính kế luôn cơ à."

Cố Lâm bất đắc dĩ nói: "Việc này cũng hơi kỳ lạ, lúc gặp Cục thương nghiệp anh không hề uống nhiều nhưng không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy cô ta bên cạnh, rõ ràng là không phải nhưng cô ta cứ nói đứa con đó là của anh."

Cố Diệp cười xấu xa: "Vừa hay nhìn trúng anh có tiền có sắc, là hiệp sĩ đổ vỏ tốt nhất rồi còn gì." Bị Cố Lâm trừng một cái, cậu lập tức đổi giọng, nghiêm túc cắn hạt dưa: "Chẳng trách cha nói em đến đây tìm anh, đúng là gừng càng già càng cay."

Cố Lâm lắc đầu: "Tin đến tai cha nhanh nhỉ, thật ra anh có thể tra rõ chuyện này mà không cần ông lo lắng. Dám gài bẫy anh à, hừm, vẫn còn non lắm." Cố Lâm nheo đôi mắt đào hoa, càng cười càng lạnh: "Anh giữ cô ta ở đây chỉ vì muốn xem ai đã sai cô ta đến, hôm nay em làm khó dễ như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ không giữ bình tĩnh được, coi như là công lớn của em, để trưa nay anh mời em ăn một bữa nhé."

Cố Diệp đẩy ghế về phía sau: "Anh cười lên giống hồ ly nhìn đáng sợ quá."

"Xì..." Cố Lâm bị tức đến bật cười: "Bốn anh em chúng ta đều giống nhau, em nói anh sao không tự soi lại mình đi cậu bạn nhỏ."

Cố Diệp bất giác sờ tay lên mặt, giống á?

Thư ký đang ngồi bên cạnh soạn mấy biên bản cuộc họp phì cười nói: "Cậu ba đừng nghi ngờ, hai người có mắt mũi rất giống nhau."

Cố Diệp hết hi vọng, ôm ly nước trái cây uống ừng ực như đang an ủi bản thân làm cho Cố Lâm dở khóc dở cười, cuối cùng anh đành xem tài liệu.

Cố Diệp uống xong thì hứng thú hỏi: "Anh đang làm gameshow ạ?"

"Ừ, những chương trình trong nước nhàm chán quá nên anh muốn tìm gì đó kích thích được trí tuệ, sức khỏe, còn phải có teamwork."

Cố Diệp cầm một chồng tài liệu, lật xem từng cái một: "Nhân viên có vẻ rất hoàn hảo."


Có diễn viên giỏi, có người nổi tiếng, hoa đán đang hot, còn có ảnh đế năm ngoái.

"Ừ." Cố Lâm chỉ vào ảnh đế: "Anh đang cân nhắc việc chọn cậu ta làm linh hồn của nhóm, trong đống này sẽ chọn năm người."

Cố Diệp chỉ vào tấm hình của ảnh đế, nói một cách nghiêm túc: "Em không nghĩ là nên chọn người này. Anh nhìn vào gương mặt đó mà xem, thiên thương phiếm phấn, Huyền Vũ phân tách, là một người lăng nhăng, bây giờ đang xán lạn nhưng chắc chắn sẽ không hot quá một năm."

"Nghe theo em, đổi lại là được."

Cố Diệp lại chỉ thêm mấy tấm: "Tấm ảnh của hai người mới này có thể hút kim, sau này sẽ siêu nổi."

"Nghe em." Cố Lâm làm gì cũng như đang dỗ dành để em mình vui vẻ, chẳng ai ngờ câu nói đó của Cố Diệp lại linh nghiệm, vị ảnh đế này bởi vì lùm xùm chuyện hôn nhân mà lầm đường lạc lối, cả người lẫn thanh danh đều bị hủy hoại, từ đó không còn gượng dậy nổi nữa. Mà hai người mới kia lại nổi lên như diều gặp gió, một phát lọt vào tuyến một, thành cây hái tiền cho công ty.

Giữa trưa Cố Lâm dắt Cố Diệp đi ăn cơm, y mời cậu: "Trưa nay cha không về nhà, nếu em thấy buồn cứ đến tìm anh."

Cố Diệp gật đầu: "Cảm ơn anh."

"Nghe nói em tư đã về nhà bà ngoại, sớm biết thì đã mua vài món để nó đem về rồi."

Cố Diệp cười: "Còn lần sau mà."

Anh em ruột nói chuyện với nhau thì thân thiết nhưng vẫn thấy được khoảng cách giữa anh hai và mẹ nhỏ. Dù sao thì từ khi mẹ vào cửa, anh cả anh hai đều đã có trí nhớ, trái tim của con người đều là da là thịt, lúc đó mẹ cậu vừa mất không bao lâu, chắc chắn trong lòng hai người vẫn còn khó chịu. Từ tiểu học họ đã bắt đầu sống ở ký túc xá trường nên đúng là không có nhiều tình cảm lắm. Nhưng hai người anh của cậu vẫn rất được, tuy không thân thiết, cũng không hay chơi đùa nhưng vẫn đối xử rất tốt với Cố Dương

Cố Lâm thấy cậu im lặng cầm muỗng thì lên tiếng hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Cố Diệp cười cong mắt: "Sống trong một gia đình như thế này, em cảm thấy rất hạnh phúc."

Cố Lâm sửng sốt, không ngờ Cố Diệp đột nhiên lại nói như vậy, sau đó mỉm cười nói: "Thằng bé ngốc, nghĩ lung tung gì vậy. Ăn xong thì về công ty với anh, anh còn muốn đầu tư vào phim và TV series, em tính cho anh một quẻ nhé."

Cố Diệp nhíu mày: "Anh có đưa tiền không?"

"Anh em ruột mà cũng lấy tiền à?"

"Anh em ruột thì càng phải tính toán rõ ràng."

"Đưa."

"Vậy thì đi."

Hai anh em vừa quyết định nhiệm vụ cho chiều nay xong thì Cố Lâm nhận được điện thoại của bộ phận PR: "Giám đốc Cố, Lăng Như Nguyệt đòi tự sát, nói là bị một gã đàn ông tồi tệ vứt bỏ, bây giờ trên mạng đang rất sôi nổi, ai cũng đoán xem gã đó là ai. Hiện tại đang có người dắt mũi về phía giám đốc, tôi thấy có gì đó không đúng ở đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận