Biên tập: Ryna
Chỉnh sửa: June
Thái độ độc địa của Vương Kiều kích thích Kỷ Thiếu Lan, làm cho sắc mặt của bà trắng bệch, bi thương trong mắt khiến người ta đồng tình. Bà siết chặt nắm tay, ngón cái sờ soạng chiếc nhẫn ở ngón áp út theo bản năng, run rẩy há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Giải Thừa tính tình thẳng thắn, trực tiếp mắng Vương Kiều: "Người ta sợ cô bị thương, chạy đến nhà cô để bảo vệ, cô nói chuyện với người lớn như vậy à?"
"Đây là nhà của tôi, không cần người người ngoài như anh lo!" Vương Kiều trưng vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Giải Thừa, hung hăng ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, lại nhìn Kỷ Thiếu Lan, mặt mày đầy vẻ châm chọc: "Cũng chỉ có cô tin chuyện ma quỷ này nọ của bọn họ, ba tôi đã chết, không thể trở về được! Cô cũng vĩnh viễn không thể vào trong nhà của tôi!"
Cố Diệp nhíu mày: "Làm sao chị biết ba của chị không thể trở về? Tôi có thể gọi ông ấy về."
Vương Kiều nhìn chiếc nhẫn trong tay Cố Diệp, dừng lại một chút, ngay sau đó mắng một câu: "Mê tín dị đoan! Lừa đảo! Mấy người không kêu được cái gì trở về đâu!" Nói xong cô vào nhà, đóng cửa "Ầm" một tiếng.
Kỷ Thiếu Lan không kìm được nước mắt, Giải Thừa quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"
Kỷ Thiếu Lan lắc lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Để các cháu chê cười rồi."
Cố Diệp do dự một chút: "Cô Kỷ, tuy hơi làm khó cho cô, nhưng cháu vẫn muốn hỏi cô vài câu."
Kỷ Thiếu Lan lau khô nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: "Nếu hỏi chuyện anh Vương thì cháu hỏi đi. Nếu anh ấy chết oan thật thì cho dù táng gia bại sản, tôi cũng phải kiện vụ này cho đến cùng."
Cố Diệp không khỏi xúc động, nếu ngài Vương đã chết kia không cưới người phụ nữ này thì quả thật là một tổn thất lớn. Người phụ nữ này khi còn trẻ đã chịu không ít đau khổ, cả đời lang thang không nơi nương tựa, khi về già mới có thể hưởng phúc, đúng là không dễ dàng. Bây giờ bà ấy bình tĩnh như vậy không phải vì tâm tính, mà là do đã chịu đựng quá nhiều nên nội tâm mạnh mẽ.
Bốn người tìm một nơi yên lặng trò chuyện trong chốc lát, Cố Diệp hỏi: "Bình thường quan hệ của ông Vương với con gái có tốt không? Cô con gái ấy là được nhận nuôi, cô có biết không?"
Kỷ Thiếu Lan gật gật đầu: "Biết, anh ấy nói với tôi hết. Vợ trước của anh ấy gặp tai nạn xe nên mất, anh ấy mãi không tái hôn, lúc ba mươi tuổi nhận nuôi Kiều Kiều, định nuôi lớn đứa trẻ để dưỡng già cho mình. Mấy năm nay quan hệ giữa hai cha con rất tốt, anh ấy rất thương Kiều Kiều, đối xử với Kiều Kiều giống như một cô công chúa nhỏ."
Chu Tử Duệ mua mấy chai nước, lúc về đưa cho Kỷ Thiếu Lan một chai. Bà nhận lấy rồi khách sáo cảm ơn, thở hắt ra rồi nói tiếp: " Con người anh Vương rất chín chắn, cũng rất lo cho gia đình, mỗi lần đi ra ngoài đều mang quà về cho Kiều Kiều. Anh ấy thích trẻ con, cũng chăm sóc con cô rất nhiều. Khi còn trẻ cô gặp phải một tên đốn mạt, con vừa hơn một tuổi đã ly hôn, nhiều năm như vậy chỉ có cô nuôi nó, vất vả lắm mới gặp được một người có thể sinh sống ổn định với nhau. Cô muốn sống với anh ấy, cũng muốn làm cho Kiều Kiều chấp nhận cô. Không ngờ rằng lần đầu tiên cô vào nhà Kiều Kiều đã phản ứng rất kịch liệt, vừa khóc vừa quậy, cơm cũng không ăn. Chí Vi nói bình thường con bé không như vậy, chắc do còn nhỏ, sợ mẹ con tụi cô cướp ba của nó."
Cố Diệp đồng cảm nhìn cô: "Cô quen biết ông Vương bao lâu rồi?"
"Chúng tôi đã bên nhau một năm." Nói đến đây, Kỷ Thiếu Lan cười tự giễu: "Một năm, nhưng vẫn không thể sưởi ấm được trái tim của Kiều Kiều."
Cố Diệp đã biết những gì cậu muốn biết, nói Kỷ Thiếu Lan nén bi thương, khuyên bà: "Về sau hãy sống thật tốt với con của cô, không làm tảng đá ấm lên được thì cũng đừng làm nó lạnh đi."
Sau khi tạm biệt Kỷ Thiếu Lan, Cố Diệp đi tới chỗ ở hiện tại của Giải Thừa. Đường lão không có ở nhà, chắc là đang chơi cờ ở công viên bên cạnh. Đúng lúc trong nhà không ai, Cố Diệp đặt cái nhẫn lên trên pháp trận, kêu bọn Chu Tử Duệ kéo rèm, chuẩn bị chiêu hồn.
Chu Tử Duệ chưa từng thấy trận thế này lần nào. Người bình thường sợ mấy thứ này nên cứ trốn ở ngoài cửa, Giải Thừa khoát tay: "Anh trở về đi, hai chúng tôi làm xong rồi sẽ nói cho anh kết quả."
Chu Tử Duệ như nhận được đại xá, thấy Cố Diệp gật đầu thì chạy còn nhanh hơn cả trộm.
Giải Thừa rung đùi đắc ý: "Xem đi, vệ sĩ em tìm còn không đáng tin cậy bằng anh, người bình thường đều sợ hãi mấy cái này."
Cố Diệp cười cười: "Vệ sĩ mà em nói không phải cậu ta."
"Vậy em nói ai?"
Cố Diệp nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như băng của Thanh Y, và cái ánh mắt nhìn ai cũng không vừa mắt vừa mắt của cô thì từ bỏ ý định giới thiệu Thanh Y cho Giải Thừa. Với cái miệng của Giản Thừa thì chắc chắn sẽ bị đánh.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Cố Diệp bắt đầu gọi hồn phách Vương Chí Vi về, làm chỉ quyết*, hai người đều tập trung tinh thần nhìn pháp trận. Sau khi gió lạnh thổi qua, pháp trận rỗng tuếch, Cố Diệp cũng không tìm được hồn phách của Vương Chí Vi.
*chỉ quyết:
Giải Thừa khó hiểu hỏi: "Em vẽ sai trận pháp rồi à?"
Cố Diệp lắc lắc đầu, sắc mặt trở nên nặng nề, vẽ lại pháp trận, đến khẩu quyết hiếm khi xài cũng dùng tới : "Nghe ta triệu tập, mau chóng đến đây!"
Một làn gió lạnh thổi qua, pháp trận phát huy tác dụng, nhưng vẫn không triệu hồi được gì, Cố Diệp lạnh mặt: "Đến như vậy mà vẫn không thể triệu hồi về thì chỉ có một cách giải thích duy nhất."
Hiếm khi Giải Thừa lộ vẻ mặt khó coi: "Linh hồn của Vương Chí Vi đã bị trấn áp, chẳng trách Vương Kiều chắc chắn rằng em sẽ không tìm ra. Anh sẽ tìm thằng bạn kia hỏi một chút, rốt cuộc tại sao lại thế này? Chắc chắn nó có gì đó mờ ám với Vương Kiều!"
"Anh không cần đi tìm anh ta, nếu anh ta không muốn gặp anh, anh tìm cũng vô dụng." Cố Diệp nheo mắt: "Anh gọi video cho hắn đi, em cần nhìn tướng mạo hắn ngay bây giờ."
Giải Thừa tỉnh táo lại, lo lắng hỏi: "Thằng này có năng lực rất mạnh, cũng sẽ phân biệt được đúng sai, nó sẽ không bị Vương Kiều khống chế đúng không?"
Cố Diệp "Chậc" một tiếng, nói "Không ổn, chúng ta xem trước một chút."
Giải Thừa lại gọi video cho người kia, chuông reo thật lâu đối phương mới bắt máy, người trong ảnh vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt chán chường. Giải Thừa bị hoảng sợ: "Mày làm sao mà biến thành như vậy? Mấy ngày không ngủ rồi?"
Đối phương không có tâm trạng giải thích với Giải Thừa, còn buồn ngủ hỏi: "Có chuyện gì à à?"
"Có chuyện lớn!" Giải Thừa tức giận hỏi: "Rốt cuộc mày có quan hệ gì với Vương Kiều? Mày có giúp cô ta không? Hiện tại cô ta đang liên quan đến một vụ án giết người, rất có thể cô ta đã giết bố mình, mày có biết không?"
"Không biết." Người trẻ tuổi vừa nghe đến hai chữ "Vương Kiều", sắc mặt càng thêm khó coi, lại nằm xuống giường: "Nếu mày hỏi chuyện này thì tao không có gì để nói, tao muốn đi ngủ."
"Ê!"
"Chờ một chút." Cố Diệp mỉm cười ngăn lại đối phương, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa không thể kìm nén: "Người anh em, anh có hoa đào nha."
Người nọ bực bội trừng mắt nhìn Cố Diệp, lườm một cái: "Câm miệng!"
Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: "Anh gặp tiên nhân nhảy* à?"
*tiên nhân nhảy: hiện tượng một nam đi tìm gái mại dâm, sau đó đồng phạm của nữ (thường là nam) sẽ xen vào, để bịt miệng thì nạn nhân sẽ đưa tiền cho đối phương.
Giải Thừa nhếch miệng, không biết là nên đồng tình hay nên cười: "Mày bị Vương Kiều lừa à?"
Người nọ nhìn ánh mắt Giải Thừa liền quyết đấu với hắn: "Mẹ nó mày câm miệng đi! Lại vui sướng khi người khác gặp họa, tin tao đánh chết mày không?"
Giải Thừa không nói gì: "Mày không cần mẫn cảm như vậy, tao không có ý cười nhạo mày."
Cố Diệp không quen đối phương nên không cần nể tình mặt mũi, đối phương không cho cười cậu càng muốn cười, chủ yếu là cười đối phương ngốc: "Anh vẫn còn là xử nam, tam dương ở đỉnh đầu anh đang vượng. Anh cũng không phát sinh chuyện gì với Vương Kiều hết, tại sao phải nghe đối phương uy hiếp? Anh có ngốc không?"
Đối phương ngẩn người, từ trên giường nhảy lên giống một con cá chép bật (lý ngư đả đĩnh): "Cậu có ý gì?"
Giải Thừa "tốt bụng" giúp hắn phiên dịch một chút: "Nghĩa là mày thiếu thông minh, bị Vương Kiều lừa, căn bản cô ta không ngủ với mày! Thằng xử nam vạn năm này, chuyện nhỏ này cũng không biết hả? Bạn ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện khó xử gì, nói ra để mọi người cùng nhau... an ủi mày."
"Giải Thừa! Tiện nhân! Mẹ nó! Dm mày còn vui khi người khác gặp họa!" Trên mặt đối phương rốt cuộc cũng có ý cười, biểu tình chán chường biến mất, tức giận đạp gối một cái: "Nói về chuyện này là đau trứng! Buổi tối hôm đó mày không rảnh, tao tới nhà nó tìm nó, dm nó bảo để bố nó ngủ, tao vừa nhìn đã biết chuyện không phải như thế nên mới bóng gió hỏi chuyện bố nó, mới hỏi vài câu, nó mời tao uống một cốc nước, tao cũng không đề phòng, uống xong thì ngủ luôn. Ngày hôm sau! Nó không mặc quần áo ngồi bên cạnh tao khóc, nói tao cưỡng hiếp nó! Nếu không giúp nó, nó sẽ báo cảnh sát! Mày biết với tính cách của sư phụ tao mà nghe được chuyện này thì chắc chắn tức chết!"
Cố Diệp nhướng mi: "Cho nên anh bèn giúp cô ta trấn áp bố cô ta lại?"
Người anh em này không hổ là bạn của Giải Thừa, hắn thôi tung tăng nhảy nhót, vừa nói đã xù lông: "Không phải tao! Tao làm được gì đâu, có chết cũng không dạy nó làm vậy! Tao chỉ hứa với nó sẽ không kể chuyện bố nó ra ngoài! Tao về nhà thì thấy mình không tốt lắm, làm một chuyện khiến người ta uất ức, kinh doanh không nổi nữa, thẹn với tâm huyết hơn hai mươi năm của sư phụ tôi, tao bèn... ngủ tới giờ."
Cố Diệp bội phục, không biết nên nói người anh em này cố chấp hay là thiển cận, đây chẳng phải là đang trốn tránh sự thật à?
"Vấn đề bây giờ là hồn phách đi đâu rồi, ai trấn áp?"
"Tao biết!" Vừa nói này, người trẻ tuổi tức giận nói: "Hôm sau lúc tao đi thì thấy trên bàn nó có bày một người gỗ, cái hộp mua trên mạng còn ở đó. Nãy tao mới nghĩ ra đó hẳn là vật dẫn dùng để trấn áp hồn phách. Nó cũng không tin tưởng bọn tao hoàn toàn, trông thì có vẻ đã chuẩn bị tự ra tay từ sớm."
Cố Diệp thở dài, một khi con người làm việc ác thì có thể nghĩ ra được bất cứ thủ đoạn nào, Vương Kiều – một cô gái trẻ có thể lăn lộn đến bước này cũng không dễ dàng. Đáng tiếc, đầu óc tốt lại không dùng vào những việc tốt.
Giải Thừa nhanh chóng tổng kết: "Hiện tại có hai việc phải xử lý, một là tìm ra hồn phách của Vương Chí Vi, giúp cảnh sát điều tra rõ chân tướng. Thứ hai là tìm ra tên khốn đã bán bùa chú trên mạng, để yên cho hắn kiểu gì cũng sẽ có tai họa. Chia làm hai hướng đi, tao và Cố Diệp đi thăm dò người thứ nhất, chuyện trên mạng giao cho mày, nếu không đủ nhân lực thì tao kêu mọi người trong nhóm."
Cố Diệp nhìn đồng hồ: "Mười một giờ rồi, mọi người không ăn cơm à? Em đói bụng."
Cố Diệp vừa nói xong, Giải Thừa mới kịp phản ứng lại, hắn cũng chưa ăn sáng: "Đến nhà của anh, anh mời em."
Cố Diệp cười cười: "Anh sẽ không mời em ăn mì ăn liền nữa đấy chứ, để em mời cho."
"Không, hôm nay anh mời đàng hoàng, cũng không để em ăn mì ăn liền đâu." Giải Thừa xắn tay áo, cười ha ha chạy vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh ra thì thấy tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn.
Cố Diệp mỉm cười hỏi: "Sư phụ anh mua à?"
"Ngày hôm qua nhị sư huynh kêu người gửi cho anh rất nhiều đồ anh, sư phụ anh sống với anh, anh không thể để cho ông ấy ăn mì gói với anh được nên đã học nấu ăn."
Cố Diệp gật gật đầu, từ sau khi Giải Thừa sống cùng với sư phụ của hắn thì sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Có lão gia tử quản lý, hắn đã sửa lại được thói quen sinh hoạt, hơn nữa có sư phụ của hắn và nhị sư huynh cứu trợ, dạ dày của chàng trai này xem như cũng được bảo vệ.
Cố Diệp xắn tay, chuẩn bị hỗ trợ, Giải Thừa kinh ngạc hỏi: "Tam thiếu gia, em làm được không?"
Cố Diệp cười cười: "Em cảm thấy chắc là còn tốt hơn anh."
Giải Thừa nghi ngờ cầm hai củ khoai tây đưa cho Cố Diệp: "Vậy giúp anh gọt khoai tây."
Cố Diệp vừa mới cầm củ khoai tây thì chợt nghe tiếng mở cửa, Đường lão đã trở lại. Cố Diệp cầm hai củ khoai tây đi tới cửa, nghiêng đầu cười: "Đường lão, con đến ăn chực."
Đường lão vừa thấy Cố Diệp thì rất ngạc nhiên, nở nụ cười: "Cố Diệp đến à! Còn nấu cơm gì nữa? Chúng ta đi ra ngoài ăn."
Bên ngoài trời nóng, Giải Thừa cũng không muốn Đường lão vất vả ra ngoài lúc giữa trưa nóng: "Ông cứ coi Cố Diệp thành người một nhà, có cái gì ăn cái đó, đi ra ngoài không nóng à?"
Cố Diệp cũng cười: "Đúng vậy, có cái gì con ăn cái đó, ông không cần khách sáo với con đâu."
Đường lão vui vẻ kêu cậu giúp việc đi pha trà: "Có thể giao Giải Thừa cho người bạn như con, sau này ông nhắm mắt cũng yên tâm."
Giải Thừa tức giận nói: "Lại bắt đầu nói hươu nói vượn."
Cố Diệp cười lắc lắc đầu, Đường lão biết mệnh trời, lạnh nhạt đối mặt với sinh tử, đây mới là đại sư.
Giải Thừa lén nhìn sư phụ, liếc mắt một cái, cằn nhằn: "Lão gia tử sĩ diện, mời dì giúp việc cho ông ông cũng không cần, ông cảm thấy như thế sẽ không tiện chăm sóc ông, nên bèn tìm một cậu giúp việc."
Cố Diệp nghiêm túc khuyên bảo: "Anh đừng ghen, người sư phụ anh yêu nhất kiểu gì cũng là anh."
Giải Thừa mím mím môi: "Anh nhổ vào!"
Cố Diệp hiếm khi thư giãn một chút, khi đang nói chuyện, Úc Trạch đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu: Đang ở đâu?
Cố Diệp trừng mắt nhìn, bình thường Úc Trạch toàn hỏi: Ăn cơm chưa? Anh đi chấm công, nhớ em ghê, hôm nay anh làm gì làm gì đó, em thì sao?
Đây là lần đầu tiên Úc Trạch hỏi cậu đang ở đâu?
Trong lòng Cố Diệp đột nhiên run một cái, mình không làm chuyện gì khác người, tại sao lại có mùi giấm chua?
Cố Diệp vội vàng thả khoai tây xuống, giải thích buổi sáng hôm nay mình đi làm cái gì, để chứng minh còn quay một đoạn video: Em đang ở nhà Đường lão, giúp Giải Thừa nấu cơm.
Úc Trạch: Ra cửa nhớ đề phòng trúng gió, ngoan ~
Cố Diệp không hiểu ra sao, thoạt nhìn cũng không giống đang tức giận, chẳng lẽ cậu nhầm?
————
Mặt khác, Mục Cảnh Phỉ đã tra được manh mối khác trong vụ án giết người này.
"Vương Kiều không phải con ruột, cô ta được nhận nuôi, bọn chị theo dõi lịch sử trò chuyện của cô ta. Mấy ngày trước khi Vương Chí Vi gặp chuyện không may, cô ta đã gọi cho dãy số này nhiều nhất." Mục Cảnh Phỉ vừa mới nhận được kết quả đều tra, người phụ trách theo dõi bèn giơ ra hiệu: "Đội trưởng Mục, lại đây nghe, dãy số này đang gọi điện thoại cho Vương Kiều."
"Khi nào thì chúng ta đi, tôi không giấu được nữa rồi, tôi cảm thấy em gái tôi đã nghi ngờ tôi rồi."
"Nghi ngờ cái gì, cô đừng có mà nói hưu nói vượn, trên điện thoại nói không tiện, không nghe tôi nói nữa à? Chúng ta ít liên hệ lại đi."
"Nhưng tôi sợ, bây giờ ngày nào tôi cũng thấy hối hận, tôi thấy mẹ đối xử với tôi rất tốt, sau khi bà chết tôi thường nhớ chuyện bà đối xử tốt với tôi."
Người đang nói chuyện với Vương Kiều gần như suy sụp, căn bản không nghe Vương Kiều nói, vừa khóc vừa nói: "Bây giờ ngày nào tôi cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt, nếu lúc trước bà ấy không nhận nuôi tôi thì có thể sẽ không có ngày hôm nay, tại sao tôi lại làm loại chuyện này? Tôi điên rồi sao?"
Vương Kiều tức giận nói: "Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ hai chúng ta cùng hội cùng thuyền, cô mà bị bắt thì tôi cũng không thoát, sau này nói chuyện cẩn thận một chút."
"Lúc trước tôi không nên nghe theo lời cô."
"Không nên nghe theo tôi? Nếu không nghe theo tôi thì cô có thể có được cuộc sống hiện tại à? Hiện tại cô đạt được những gì cô muốn rồi nói những lời này với tôi?" Vương Kiều trào phúng nói: "Lúc trước không phải cô nhắc đến trước à?"
"Đó chỉ là câu nói lúc tức giận, tôi nhất thời xúc động thôi."
"Được rồi được rồi." Vương Kiều không kiên nhẫn nói: "Bây giờ tôi không có thời gian nghe cô nói, cô muốn chạy thì chạy trước đi, tôi phải đợi tiền bồi thường."
Cuộc trò truyện đột ngột dừng lại ở đây, khóe miệng Mục Cảnh Phỉ cong lên: "Đã nói rồi mà, không thể không nghi ngờ cô ta chút nào được, điều tra người này, bắt cô ta trước."
Cố Diệp ăn trưa xong, cảnh sát đã bắt đồng bọn của Vương Kiều.
Không lâu sau khi Phạm Tuyết cúp điện thoại với Vương Kiều, khi cô ta đang chuẩn bị đồ vật này nọ để rời đi, còn chưa chuẩn bị xong đã bị cảnh sát tìm tới cửa, trực tiếp khống chế.
"Các anh làm gì vậy? Tôi không làm cái gì cả." Phạm Tuyết ra vẻ bình tĩnh nhưng tay đã run lên rồi. Vừa lúc đang nghỉ hè, em gái Phạm Tuyết đang ở nhà, cô gái 17, 18 tuổi đứng ở trước cửa phòng mình, nghiêm mặt hỏi: "Tại sao các anh bắt chị ấy? Chị ấy phạm tội gì?"
Hiện tại cảnh sát không có chứng cớ, cũng không thể nói gì nên chỉ lịch sự nói với cô: "Chúng tôi chỉ mang cô ấy trở về điều tra, nếu vô tội thì sẽ thả cô ấy ra."
Cô gái lạnh giọng hỏi: "Bởi vì chị ấy đã giết mẹ tôi sao?"
Mọi người ở đây đều sửng sốt, cảnh sát dịu dàng hỏi: "Cô bé, tại sao em lại nói như vậy?"
Phạm Tuyết kinh hoảng nói: "Phạm Đình! Em đừng nói bậy!"
"Em không nói bậy, nếu chị không rủ mẹ đi ra ngoài, mẹ sẽ không phải chết." Phạm Đình oán hận nhìn Phạm Tuyết: "Mẹ đi, tại sao chị lại không đi? Chị biết nơi đó rất nguy hiểm đúng không? Nên cố ý không đi?"
"Em đừng nói bậy!" Phạm Tuyết bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Chị là chị của em, tại sao lại phải hại chết mẹ?"
Phạm Đình cười lạnh một tiếng: "Em biết, chị không phải chị ruột, em đã xem lịch sử nói chuyện của chị với bạn chị, chị hận em, chị ghét mẹ, chị đã nói nếu mẹ chết thì tốt rồi."
"Không phải! Chị không nói! Em hiểu lầm rồi!" Phạm Tuyết nói năng lộn xộn cãi lại vài câu, em gái cô chỉ thuận miệng nói thôi mà Phạm Tuyết cũng đã luống cuống, cảnh sát vừa thấy tố chất cô gái này không giống như Vương Kiều bèn đưa ngay về phòng thẩm vấn. Bây giờ chứng cứ quá ít, cảnh sát cũng không hỏi, để cô ta nghĩ xem nên nói gì, thẳng thắn khoan hồng, giảm nhẹ bản án cho đồng phạm.
Lúc này còn có nhân viên cảnh sát điều tra ra sau khi mẹ Phạm Tuyết chết, Phạm Tuyết cũng nhận được hợp đồng bảo hiểm rất lớn, hợp đồng bảo hiểm này có từ một năm trước do Phạm Tuyết mua cho mẹ cô ta. Lần này lại trùng hợp vào thời gian mà Vương Kiều mua bảo hiểm cho cha cô ấy, cũng là sau khi Kỷ Thiếu Lan và Vương Chí Vi ở cùng một chỗ.
Tương tự, Phạm Tuyết cũng có chứng cứ ngoại phạm.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là ngay cả em gái Phạm Tuyết cũng không biết có hợp đồng bảo hiểm này, tất cả tiền đều ở trong tay Phạm Tuyết.
Mục Cảnh Phỉ đối chiếu hai phần tư liệu với nhau, sắc mặt càng ngày càng lạnh, quyết định tự mình thẩm vấn.
Mục Cảnh Phỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phạm Tuyết: "Cô giết Vương Chí Vi đúng không? Vương Kiều hẹn cha cô ấy đến một nơi không có người cũng không có camera, còn mình thì đi dạo phố, cô giúp Vương Kiều giết cha cô ấy, vì thế nên Vương Kiều có chứng cứ ngoại phạm. Cô cũng hẹn mẹ cô đến nơi không có ai, Vương Kiều giúp cô giết chết mẹ cô, cũng vì thế, cô cũng có chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ. Do đó hai người các cô đều nhận được một phần tiền bảo hiểm lớn, sau đó cao chạy xa bay, đúng không?"
"Không phải." Phạm Tuyết theo phản xạ lắc đầu phản bác: "Tôi không giết!"
"Không giết?" Mục Cảnh Phỉ ném hai tập tài liệu lên bàn:"Nếu không có chứng cứ thì sao chúng tôi lại đem cô đến đây? Mẹ cô đã chết, cô không gặp ác mộng sao? Tôi nghe nói, cha Vương Kiều vẫn còn là oan hồn bất tán, đang tìm cô ta, mẹ cô không tìm cô sao?"
Phạm Tuyết vừa nghe về mẹ mình thì cả người hơi run lên, cắn môi bắt đầu chảy nước mắt.
Mục Cảnh Phỉ tiếp tục nói: "Nếu không có mẹ cô nhận nuôi cô, ai sẽ cho cô một gia đình? Cha của cô vừa mới chết hai năm, cô cũng không có mẹ, sau đó còn không có nhà, em gái cô mới mười tám tuổi, không có cha cũng không có mẹ, trong tương lai có thể sẽ không còn chị."
"Không phải tôi! Tôi không giết mẹ tôi!" Phạm Tuyết nhìn nhát gan nhưng miệng thì rất kín, theo biểu cảm của cô ta thì xem ra Mục Cảnh Phỉ nói đúng hết, nhưng cô ta lại chết không nhận tội, mặc kệ nói gì cũng chỉ có một câu: "Không phải tôi."
Sau khi thẩm vấn xong, Mục Cảnh Phỉ đi ra uống một ly nước, viên cảnh sát đi cùng với cô tức giận nói: "Chắc chắn cô ta đã thảo luận khẩu cung với người khác, cũng đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Cô ta biết chúng ta không có chứng cứ, chỉ cần đến chết cô ta cũng không nói, hết thời gian chúng ta sẽ phải thả cô ta."
Mục Cảnh Phỉ cười nhạo một tiếng: "Cô ta mơ đẹp lắm!" Cô đi đến nơi không có ai, gọi điện thoại cho Cố Diệp: "Em trai, chỗ bọn chị không đủ chứng cứ."
Cố Diệp xem thời gian, "Tối nay em sẽ tìm được gần hết nơi phát sinh sự cố, thời gian gây án, công cụ gây án vân vân, tìm được rồi sẽ nói cho chị."
Mục Cảnh Phỉ cảm kích nói: "Làm xong chị sẽ mời em đi ăn, xin tiền thưởng hộ em. Em trai, em có muốn sang đổi nghề cảnh sát không? Có em ở đây thì có thể giảm bớt đi rất nhiều nhân lực và tiền bạc, tốc độ phá án cũng nhanh hơn."
Cố Diệp dở khóc dở cười: "Chị tha cho em đi, em là loại người sẽ tuân theo quy tắc à?"
Mục Cảnh Phỉ còn thật sự nghiêm túc hỏi: "Em tới làm cố vấn cho chị được không? Cái này vẫn sẽ phát tiền lương."
"Thôi bỏ đi chị, bây giờ em phải ra ngoài." Cố Diệp nhanh chóng tắt máy, kêu Giải Thừa vừa mới rửa bát xong: "Đi thôi."
Giải Thừa khó hiểu, "Làm sao em tính được vị trí của linh hồn?"
Cố Diệp nheo mắt: "Theo phân tích tâm lý của họ thì chắc là giấu ở mộ của Vương Chí Vi, Vương Kiều sẽ không giữ nó ở bên người mình."
Giải Thừa khó hiểu: "Sao em phân tích ra thế?"
Cố Diệp bất đắc dĩ hỏi: "Chẳng lẽ anh không nhận ra Vương Kiều thích cha nuôi của mình sao? Không phải là thích giữa con gái đối với cha mình, là thích giữa người yêu với nhau. Em nhìn tướng mạo của cô ta thì thấy vài phần, giữa thái độ của Vương Kiều đối với Kỷ Thiếu Lan nữa, chuyện này rất rõ ràng. Muốn trấn áp hồn phách thì phải dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, Vương Kiều làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cha cô ta chịu tội? Cô ta cũng đã từng nói xuống mồ vi an (xuống mộ là an toàn), chúng ta phải đến nghĩa trang tìm."
Giải Thừa trợn mắt há hốc mồm: "Đờ..." Hắn nhìn mắt Đường lão, nuốt lời thô tục trên miệng xuống, nghẹn ra một câu: "Đúng là loạn luân mà!"
"Cũng không tính là loạn luân..." Cố Diệp vừa đi vừa cho phân tích cho hắn, "Vương Chí Vi nhận nuôi Vương Kiều vào lúc sáu tuổi, hiện tại Vương Kiều chắc là hai mươi lăm tuổi, Vương Chí Vi bốn mươi chín tuổi. Kỷ Thiếu Lan cũng từng nói, Vương Chí Vi đối xử với Vương Kiều rất tốt, được nuôi giống như một cô công chúa nhỏ. Khi Vương Kiều được nhận nuôi đã có nhận thức, biết Vương Chí Vi không phải là cha ruột, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tình cảm của cô ta rất dễ dàng bị bóp méo. Mệnh của Vương Kiều là cầu mà không được, hiện tại cũng đã rõ ràng, Vương Kiều đối với ai cầu mà không được? Chỉ có thể là cha nuôi cô ta. Em đoán Vương Kiều đã bày tỏ rồi nhưng Vương Chí Vi lại không chấp nhận. Cũng bởi vì thế nên đã mua một căn nhà khác rồi để Vương Kiều sống ở đó."
Giải Thừa cũng thông minh, những chuyện sau hắn tưởng tượng ra liền hiểu được: "Việc bà Kỷ đến kích thích Vương Kiều hơn nữa, cho nên dù có phải giết cha mình, cũng không muốn cho cha mình bị cướp đi, cô ta điên rồi."
Cố Diệp gật đầu: "Vừa rồi em cân nhắc một chút, nếu Vương Kiều muốn chạy thì đã sớm chạy, tiền bồi thường cũng đã nhận được rồi. Có thể Vương Kiều không đi, bởi vì không bỏ xuống được."
"Đáng thương, đáng buồn lại thật đáng giận." Giải Thừa biểu tình phức tạp nói: "Một cô gái tuổi trẻ như vậy, cũng không biết phải đánh giá cô ta như thế nào nữa."
Cố Diệp cười cười: "Đây là bản chất của con người, là thứ phức tạp nhất thế giới, luôn thay đổi và cũng là thứ khiến con người khó mà nắm bắt được."
Giải Thừa ghét bỏ nói: "Lúc nói chuyện em đừng giống một lão già thê lương nhìn thấu thế gian được không? Anh đau lòng khi thấy em như thế này lắm đấy."
"Xin lỗi!" Cố Diệp thành thật xin lỗi, ngồi trên chiếc xe máy nhỏ xíu vĩnh viễn không kẹt của Giải Thừa: "Đi thôi!"
Hai người đi tìm Kỷ Thiếu Lan trước, sau khi trả bà chiếc nhẫn xong, nghe được địa chỉ của mộ Vương Chí Vi, lại đi tiếp hơn hai giờ, trời sắp tối mới đến nghĩa trang. Cố Diệp vừa thấy ảnh chụp Vương Chí Vi, càng thêm chắc chắc chính mình tìm đúng nơi, ông chú trên ảnh chụp căn bản nhìn không ra là đã bốn mươi chín tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mới bốn mươi, ngũ quan đoan chính, lúc mỉm cười làm cho người ta cảm thấy được sự dịu dàng, là một ông chú đẹp trai điển hình.
Giải Thừa dạo một vòng quanh bia mộ: "Anh không nhận thấy được quỷ khí, nó được chôn ở chỗ nào?" Hắn ngồi xổm xuống, sờ mặt đất, lúc này, Cố Diệp đã bẻ gương chiếu hậu xe máy của hắn ra, đưa cho hắn một cái: "Đào một chút sẽ biết."
"Em có còn là người không?" Giải Thừa đau lòng, trái tim như đang rỉ máu: "Đây là xe của nhị sư huynh anh!"
"Cũng nhờ đứng tên của nhị sư huynh anh, không đứng tên của anh ấy chắc anh cũng không dùng được bao lâu." Cố Diệp đã bắt đầu đào đất, đào chỗ này, đào chỗ kia, cuối cùng đập vào lớp đất mềm dưới gốc cây thông nhỏ, đào xuống chút nữa, là một thứ gì đó cứng cứng.
"Tìm được rồi." Cố Diệp nhướng mày, ném cái gương, Giải Thừa cũng đi sang giúp, đào vài cái liền đào ra một cái hòm gỗ.
Trên cái hòm này không có gì cả, Cố Diệp và Giải Thừa liếc nhau, căng thẳng mở nắp ra, nhìn thấy thảm trạng bên trong, đồng tử hai người đều co lại.
Giải Thừa liền trực tiếp mắng: "Cô ta vẫn còn là người sao? Súc sinh!"
Trong hòm có một hình nhân nhỏ, trên người nó viết ngày sinh tháng đẻ và tên, hiện tại thi thể Vương Chí Vi đã biến thành tro, muốn trấn trụ ông chỉ có thể dùng người gỗ, viết lên ngày sinh tháng đẻ làm vật dẫn, rồi thi chú lên hình nhân nhỏ giống như linh hồn. Trên người con hình nhân này bị cắm lên hơn mười cái đinh còn cứng và dài hơn so với người gỗ, giống như một con nhím treo lơ lửng trên không, nhìn thấy ghê người.
Mỗi bên mắt một cây, đầu lưỡi một cây, xuyên lỗ từ tai trái đến tai phải, ngực ba cái, tứ chi mỗi cái một cây. Người bình thường không thể nhìn thấy linh hồn bị phong ấn ở trong con hình nhân gỗ, nhưng Cố Diệp và Giải Thừa lại có thể nhìn thấy được linh hồn đó đang giãy dụa đau đớn, hồn phách run rẩy, không chạy thoát được.
Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể nói, cơ thể không thể cử động!
Cố Diệp lấy hình nhân gỗ ra, đưa cho Giải Thừa cầm, vừa định tháo đinh trên người con hình nhân xuống thì ngay lúc này phía sau đột nhiên có một tiếng động nhẹ, hai người quay đầu lại, là Vương Kiều không cẩn thận dẫm phải đá, cô ta đã bị lộ nên cũng không trốn tránh nữa, giơ dao gọt hoa quả hướng về phía mặt Cố Diệp đâm như điên: "Anh thả ông ấy ra!"
Mắt thấy Cố Diệp sắp bị đâm vào mặt, Giải Thừa không chút suy nghĩ liền chạy tới ôm lấy đầu Cố Diệp, lấy tay cản, dao hoa quả đao trực tiếp đâm lên tay Giải Thừa, máu tươi văng lên mặt Cố Diệp. Đồng tử Cố Diệp co rụt lại, cả người ngây ra, Giải Thừa là người bạn đầu tiên đỡ dao cho cậu.
"Đau chết mất!" Giải Thừa tức giận đánh lên đầu Cố Diệp một cái: "Đừng có mà ngây người, mau bắt lấy cô ta!"
Vương Kiều không ngờ rằng thời này còn có người ngốc đến nỗi đỡ dao thay bạn, cũng sửng sốt một chút. Cô ta phản ứng lại, đôi mắt đỏ lên, giơ dao nhỏ vung loạn giống như điên: "Tất cả các người đều đáng chết! Vì sao các người lại không buông tha cho tôi? Vì sao lại không cho tôi được an ổn hơn một ngày! Vì sao? Vì sao? Vì sao lại không phải là tôi? Vì sao lại không cần tôi!" Trạng thái tinh thần của Vương Kiều rất không ổn, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nói năng lộn xộn, kích động muốn đâm chết người đã đào cha cô ta ra.
Cố Diệp né vài cái rồi nắm lấy cổ tay Vương Kiều, Giải Thừa bị thương khiến cho đôi mắt của cậu trở nên lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt nhìn Vương Kiều giống như đang nhìn vật chết, tay kia thì nâng lên, một tay chặt xuống, chỉ nghe thấy Vương Kiều hét thảm một tiếng, cổ tay cầm con dao đã bị vặn theo hướng khác một cách bất thường.
Ngay sau đó Cố Diệp liền đè Vương Kiều xuống trước mộ của của Vương Chí Vi, nghiêm mặt đá vào cẳng chân của cô ta làm cho Vương Kiều quỳ trên mặt đất, một chân dẫm lên trên cẳng chân cô ta, không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại xem Giải Thừa: "Thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Giải Thừa nghiến răng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh vì đau, sợ Cố Diệp áy náy, hắn nhe răng, an ủi nói: "Bị thương ngoài da, trước kia anh còn từng bị thương nặng hơn, không sao."
Không ngờ rằng Cố Diệp lại nâng tay lên, tức giận vỗ vào gáy Giải Thừa một cái: "Anh có ngốc không? Em không cần anh đỡ hộ! Nếu em không có năng lực tự bảo vệ mình thì em có thể đi ra ngoài sao?"
Vẻ mặt Giải Thừa sững sờ: "Mẹ nó! Anh đã cứu mặt của em đấy! Em còn đánh anh à?"
Cố Diệp nghiêm mặt, tức giận muốn đánh hắn, vừa gọi 120 vừa nói: "Hồng Đậu, Thanh Y, băng bó trước cho anh ấy một chút, chờ xe cứu thương tới."
Giải Thừa còn muốn nói cái gì nữa thì Thanh Y đã bắt lấy áo cổ hắn, kéo hắn một bên, ấn hắn xuống kiểm tra miệng vết thương, Giải Thừa vùng vẫy tránh ra nhưng vùng vẫy không được.
Sau khi gọi 120 xong, hai chiếc xe cảnh sát đã tới cửa nghĩa trang rồi, mắt Cố Diệp chợt lóe, lập tức đặt con hình nhân nhỏ ở trước mắt Vương Kiều, cúi người, ánh mắt lạnh lùng nói bên tai Vương Kiều: "Lúc cô trấn áp hồn phách của cha cô, chắc cô không thấy được thảm trạng của ông ấy đúng không? Sai lầm lớn nhất ở đời này của ông ấy chính là nhận nuôi cô. Mở to mắt ra, tôi cho cô xem!"