Người quen gây án


(Đối xưng hô vì chương này hai người đã thổ lộ)Tang Như đẩy anh một chút: “Khi đó tôi cho rằng anh chỉ là một cậu nhóc, dỗ anh vui vẻ chút thôi.

”Chu Đình Trạo bị lời này kích thích đến đầu phát ngốc, sau đó lại đem người khóa vào trong lòng ngực, trầm giọng nói: “Miệng em luôn nói ra lời trái với lòng.

”Tang Như phát ra tiếng thở nhẹ, nói: “Học theo anh cả đấy.

”Hai người suốt ngày thích buông lời trái với tâm bây giờ đang ôm nhau trong bóng tốt, người bị ôm chặt không giãy giụa, người vậy khốn ngược lại cam nguyện làm con mồi của cô.

Cô vẫn luôn nói những làm người không thích nghe, những câu đó đều đâm sâu vào trái tim anh.


Quang minh chính đại mà lấy thân phận anh thổ lộ với cô, không phải mượn tình dục, không phải mượn vỏ bọc của thời niên thiếu, lần đầu tiên Chu Đình Trạo cảm thấy bọn họ có thể cách nhau gần đến như vậy.

Vốn định muốn lập tức đem phong bế môi cô, mà khi gần sát đến bên môi, rốt cuộc vẫn là dừng lại.

Chu Đình Trạo gần như nỉ non thấp giọng hỏi: “Có thể hôn em không?”Ánh mắt ở trong bóng tối cũng hiện ra ánh sáng, Tang Như nhìn đôi mắt anh, khi mở miệng nhợt nhạt chạm nhẹ vào cánh môi anh, cô hỏi: “Anh lấy thân phận gì để hôn em?”“Chu Đình Trạo.

” Hắn nói.

“Còn gì nữa không ?”Thấy bộ dáng Chu Đình Trạo biết làm gì, Tang Như cong khóe môi lên.


“Em có thể hôn anh không?” Cô bỗng nhiên vươn tay vòng lấy cổ anh, hỏi ra cùng một câu hỏi, tiếp theo tung ra một câu, “Dùng thân phận bạn gái.

”Trong lòng Chu Đình Trạo chấn động, chưa kịp làm ra phản ứng gì đã thấy sau cổ trầm xuống.

Tang Như đang hôn anh.

Đèn cảm ứng không biết khi nào lặng yên tắt.

Vận mệnh cầm đi thứ gì đó, đương nhiên sẽ lấy một phương thức khác trả về.

Ví dụ như để bọn họ gặp lại, để bọn họ có thời gian hồi tưởng, lại ví dụ như để đôi tình nhân dây dưa đến suýt nữa để lỡ cơ hội tốt, lại để cho bọn họ vượt qua giây phút này, dùng linh hồn trong tương lai bắt đầu yêu nhau.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận