Người Săn Ác Quỷ

Thật sự là tôi bị dì đánh bại rồi.

Lên lầu, tôi khẽ đến phòng tập thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần. Nhưng cũng như lúc tôi đến hôm qua, phòng đã được quết dọn sạch sẽ, dì đã làm việc này.

Tôi đánh mạnh vào bao cát treo trên trần nhà.

Bịch! Bịch! Bịch bịch!

Dì, dì. Dì rất được bố con tín nhiệm, con mới nhịn như thế, nếu lại xảy ra tình trạng như thế thì con sẽ không nhịn nữa.

"Hây a!".

"Mạnh thật đấy!".

"Thế thì sao?".

Tôi bất giác trừng mắt giận dữ, nhưng Ngân Hách chỉ nhún vai, hình như không chú ý. Tuy chuyện liên quan đến dì cũng làm tôi lo lắng, nhưng nghiêm trọng hơn là chuyện về Vũ Hiền. Có thể là vì nóng tính, nhưng ngay cả chuyện đó cũng làm cho cơn giân của tôi tăng lên.

"Nếu bạn bè trong trường biết thì sao?".

"Chẳng phải tớ nói rồi sao? Phải công bố thiên hạ!"

"Hả? Cậu muốn cả hai bị đuổi học vì tội loạn luân đấy hả? Cho dù không bị đuổi học, tớ tốt nghiệp thì được rồi, nhưng cậu thì làm sao?".

Thời tiết thật nóng nực, mới đấm chưa được mấy cái, mồ hôi đã chảy ra như mưa. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén.

Ngân Hách toét miệng cười, nói: "Dáng vẻ của cậu lúc này không giống với dáng vẻ sợ hãi trước mặt hắn lúc nãy?"

"Tớ không sợ!"

Tất nhiên, tôi có hơi sợ chút xíu, nhưng ít nhất, tôi cũng phải giả vờ ra vẻ ta đây chứ. Bởi vì ở trường, tôi là hình ảnh của một học sinh ngoan, nếu tôi bộc lộ ra tính cách thật của mình và hung hăng nói với hắn: "Cậu nói gì?", thì hình tượng mà tôi đã vất vả xây dựng sẽ tan tành trong chốc lát.


"Cậu có phải sớm đoán được là tớ sẽ ra mặt, muốn xem tớ xử lý ra sao?".

"Tất nhiên....không phải. Nhưng cậu làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả?".

"Suy nghĩ đến hậu quả chỉ làm người ta đau đầu. Hơn nữa còn lãng phí thời gian, cũng không hợp với tính cách tớ."

"Tuy nói như thế! Thôi đi. Tớ còn có thể nói gì chứ?". Tôi thở dài, tập trung sức lực vào việc đánh bao cát. Cái tên Vũ Hiền đó quả thật làm tôi hoang mang một chút, hơn nữa, người gọi là "dì" đó cũng làm tôi khó xử, làm tôi suýt chút bị mắc nghẹn.

"Trời sinh một đôi!".

"Hả?".

"Phản ứng không tệ!".

Tên Ngân Hách này! Cậu còn có tâm trạng để đùa à?

"Câm miệng. Nếu ngày mai ở trường mà xảy ra chuyện gì, thì tớ sẽ không tha cho cậu, biết chưa?".

"Biết gì? Cậu hỏi tớ có biết nụ hôn không giới hạn không chứ gì? Tất nhiên biết rồi!".

"Ừ, biết thì tốt..."

"Cậu hình như rất để tâm đến chuyện hôm nay?".

"Thật là! Không cho phép cậu dẫn tớ vào con đường sai trái?".

"Bị dẫn vào con đường sai trái là vấn đề của cậu chứ."

"Ừ, đúng thế. Là vấn đề....Nói bậy! Tóm lại, ngày mai nếu có lan truyền tin đồn gì, thì cậu phải gọi tớ là chị một cách vô điều kiện, giống như trước đây, biết chưa?".

"..."

"Cậu nghe lời tớ đi. Tớ xin cậu đấy."

"..."

"Hử? Ngân Hách! Vì mạng sống của hai ta, nếu đến tai bố, cả hai ta đều sẽ bị ông ấy thiêu sống. Cậu đã biết bố làm lý lịch cho cậu như thế nào rồi phải không?".

"Có lẽ là bảo thư lý làm."

"Ừ, không sai. Là chị thư ký...Không phải! Cậu không thể nghiêm túc một chút được à?". Tôi bất giác la lớn, tôi đã bị chọc tức đến nổi gai cả người, nhưng hắn tại sao còn muốn chọc tức tôi? Tôi quay người, tự xoa dịu tâm trạng đang bị kích động, sau đó nói:

"Tóm lại. Cậu phải nghe lời. Biết chưa hả?"

"Thế, cậu thưởng gì cho tớ?"

"Hả? Cậu muốn gì? Khoan đã! Không được yêu cầu từ hôn trở lên."

"Được thôi, thỏa thuận được lập."

"Đợi đã! Rốt cuộc là cậu muốn gì?".


"Tới lúc đó hãy nói, cậu tập tiếp đi

Ngân Hách hình như nhớ ra chuyện gì, toét miệng cười. Sau đó, lúc quy người đi ra khỏi phòng tập, hắn quay đầu lại, nói: "À, phải rồi, đừng quên học Anh văn nhé!".

*****

Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, mây đen trùm phủ lớp tôi.

"Huệ Bân". Người bạn mà tôi chẳng nói chuyện lần nào cũng đến hỏi tôi: "Cậu và Ngân Hách có thật là không có gì?"

"Hử? Ừ, tất nhiên rồi. Chúng tôi là chị em họ mà." Tôi cười cởi mở, đứng dậy khỏi ghế.

"Ái chà, Huệ Bân, nghe nói cậu va Ngân Hách đang yêu nhau?"

"Không phải."

Đây là câu hỏi thứ bao nhiêu như thế rồi? Đối với câu trả lời của tôi, mọi người ném cho cái nhìn hoài nghi. Đã nghi ngờ tôi, thì lại còn hỏi tôi làm gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, chir có một kết luận. Cho dù nghĩ nát óc, tôi chỉ có thể nghĩ tới một người làm cho tin đồn lan truyền khắp nơi.

Tôi nghiến răng ken két: "Lý Tú Nhi!"

"Hử? Cậu làm gì mà lại gọi tớ với cái giọng nhỏ nhẹ đáng sợ như thế?".

"Khốn kiếp!"

"Đáng...đáng sợ quá! Huệ...Bân?". Tua Nhi sợ đến nỗi nói lắp bắp.

"Thằng đó ở lớp nào?"

"Ai? Huệ Bân...Cậu...cậu thế này mà đi ra ngoài, thì chắc sẽ giết người mất. Đừng đi. Hả?".

"Cái thằng Vũ Hiền hay Võ Hiền gì đó....Hắn ở lớp nào?".

"Bình tĩnh đi, Huệ Bân. Hả? Cậu phải bình tĩnh...."

Đúng lúc này, tôi thấy tên đó đi qua hành lang.


"Đừng đi, Huệ Bân."

Tôi hất tay Tú Nhi ra, đi đến trước mặt Vũ Hiền: "Tôi muốn làm lỡ thời gian của cậu một chút. Đi theo tôi!". Tôi cứ nhìn thẳng về phía trước, bước những bước dài, Vũ Hiền thì mặt tiu nghỉu đi theo. Trên đường đi, tôi nhìn thấy một học sinh lớp 11, tóc xám, ở cuối hành lang, là một tên cũng đẹp trai, tương đối cao ráo. Trường chúng tôi lại có nhân vật này? Tôi vừa nghĩ, vừa bước xuống bậc thềm.

Vào phòng chứa rác, tôi dồn Vũ Hiền vào góc tường, ròi hạ giọng hỏi: "Là cậu nói ra phải không?"

"Chuyện...gì...?".

"Là cậu truyền những lời nói của Ngân Hách ra ngoài phải không?". Tôi cố hạ giọng nói nhỏ, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Không phải, tớ...không...có".

"Ngoài cậu, còn ai có thể làm như thế. Hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, hôm nay tin tức đã lan khắp nơi rồi, không phải cậu thì là ai hả?".

"Không phải....không phải là tớ nói."

"Thế...ngoài cậu thì còn ai?"

"Tớ...tớ không biết!"

Ầm! Tôi đấm mạnh vào tường, sát mép tai Vũ Hiền, hắn sợ vỡ mật.

Tôi lạnh lùng nói: "Không nói thật, cậu chết chắc."

"Chuyện....chuyện đó...thật...ra...."

....Tôi không nên ghe những lời tiếp theo. Tôi thà bị nhốt trong cái trống...

"Tớ...tớ...tớ là nhận tiền...của người đó, theo...theo sự sai bảo của người đó, cố ý...giả...giả vờ...là thích cậu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận