Rồi chú cảm thấy Kaa duỗi dài và phóng người lên dưới mình chú, như thể con trăn khổng lồ vừa nở ra vừa rít lên như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ thép.
- Ta đã kiểm lại tất cả những mùa đã chết - cuối cùng nó nói - và những cây cổ thụ, những con voi già, những tảng đá hãy còn trơ trụi trước khi rêu đến mọc. Chú còn sống đấy chứ, chú Người Con?
- Trăng vừa mới mọc thôi mà - Mowgli đáp - Tôi không hiểu.
- Hss…! Bây giờ ta lại là Kaa. Ta thừa biết rằng còn rất ít thời gian. Bây giờ ta ra sông, và ta sẽ cho chú thấy phải làm gì để chống lại lòai Dhole - Nó tiến, thẳng như mũi tên, về phía dòng Waingunga rộng lớn, và lao xuống bên trên chỗ nước phủ Mỏm Hòa Bình một chút, Mowgli theo sát bên cạnh.
- Không, đừng bơi. Ta sắp đi rất nhanh. Leo lên lưng ta, chú em!
Mowgli quàng chặt cánh tay trái quanh cổ Kaa, buông cánh tay phải xuôi dọc thân mình và chụm hai bàn chân duỗi dài lại với nhau. Lúc đó Kaa bắt đầu ngược dòng nước như chỉ mình nó có thể làm, trong khi những gợn nước bị ép dồn thành những nếp lồng phồng quanh cổ Mowgli, và hai chân chú nhấp nhô đưa đẩy giữa những lớp sóng dội quất vào hai bên sườn con trăn.
Ở phía trên Mỏm Hòa Bình gần một dặm, dòng Waingunga nghẹn lại trong một hẻm đá mà hai bên thành đá hoa cao tám mươi hay một trăm bộ gì đó, và dòng nước chảy mạnh như trong một cái máng xối xây ở trên và ở giữa tất cả các loại đá ác hiểm. Nhưng Mowgli chẳng lo lắng gì về chuyện sông nước: không một chỗ nước nào trên đời có thể khiến chú sợ hãi dù chỉ sợ hãi dù chỉ trong giây phút. Chú xem xét hai thành hẻm đá và hít hít một cách khó chịu vì trong không khí có một mùi chua chát dìu dịu khá giống mùi một tổ kiến lớn vào một ngày nóng nực. Theo bản năng, chú chúi xuống nước, chỉ để cái đầu vừa đủ thở, và Kaa bắt đầu thả neo bằng cách quấn hai vòng đuôi quanh một tảng đá dưới đáy nước, đồng thời giữ chặt Mowgli giữa một cuộn khoanh trong khi nước chảy tuồn tuột dọc theo người họ.
- Đây là nơi ở của Thần Chết! - Chú bé nói - Tại sao ta đến chỗ này?
- Chúng đang ngủ - Kaa đáp - Hathi không bao giờ bước một bước để tránh lòai RằnRi. Thế mà cả Hathi lẫn lòai RằnRi đều tránh lòai Dhole và người ta nói rằng không gì có thể khiến lòai Dhole đi chệch đường của nó. Thế nhưng Nòi Giống Bé Nhỏ sống trên đá có tránh đường cho ai không nhỉ? Hãy bảo ta, hỡi Chúa Rừng, kẻ nào thực sự là Chúa Tể Rừng Xanh?
- Chúng! - Mowgli lẩm bẩm - Đây là nơi ở của Thần Chết. Chúng ta đi thôi.
- Không, cứ nhìn cho kỹ, vì chúng đang ngủ. Chẳng có gì thay đổi từ lúc ta chưa dài bằng cánh tay chú.
Những tảng đá của cái hẻm này trên sông Waingunga, vốn đã bị chẻ tóac, lại bị mưa gió gặm mòn, từ lúc mới bắt đầu có Rừng đã được dùng làm nơi ở của Giống Nòi Bé Nhỏ Sống Trên Đá, tức là ong rừng đen Ấn Độ, lúc nào cũng bận rộn và hung dữ, và, như Mowgli biết rõ, mọi dấu chân đều tránh xa xứ sở của chúng trong vòng nửa dặm. Từ nhiều thế kỷ, Giống Nòi Bé Nhỏ bám chặt vào đó, làm tổ hết kẽ này đến kẽ khác, và còn làm tổ không biết mệt. Những dòng mật khô làm nhơ đá hoa trắng, trong khi những ngăn tổ chồng chất trong bóng tối của hang đá, cao ngất, sâu thẳm và đen xì. Và chưa từng có hoặc người, hoặc vật, hoặc lửa, hoặc nước, phạm đến chúng.
Hẻm đá dường như được căng vải nhung màu xẫm có ánh nhấp nhánh dài suốt hai bên vách, và Mowgli vừa thả mình trôi tới vừa ngắm nhìn, vì đó là hàng triệu con ong kết lại với nhau mà ngủ. Người ta còn nhìn thấy những khối và những tràng giống như những thân cây mục nổi u trên thành đá: những ngăn tổ cũ của những năm đã qua, hay những đô thị mới xây trong bóng tối của cái hang đã có tổ, và những khối vụn xốp mục đã lăn xuống, mắc lại giữa cây cối, dây leo bám vào thành đá. Lắng tai nghe, chú nhiều lần bắt được những tiếng rào rào và tiếng trượt của những ngăn tổ quá nặng như thể chúng bị lật hay rơi xuống đâu đó qua những đường hang tối, rồi một tiếng ì ầm của những cánh ong cáu kỉnh, và tiếng đều đều từng giọt của mật bị vương vãi chảy xuống cho đến khi đầy tràn một mũi đá chìa ra ngòai trời và nặng nề lọt qua đám cành lá. Ở một bên sông có một dải sỏi bé tí tẹo, chỉ rộng gần năm bộ, trên đó chất cao những đống phế thải của bao nhiêu năm trước. Những con ong chết, những con ong đất, những ngăn tổ rỗng không, cánh những bướm sâu và bọ hung trộm cắp đã lạc đến đây trên đường đi tìm mật, tất cả những thứ đó trộn thành bụi đen mịn chất nên những đống tròn tròn. Cái mùi găn gắt từ đó bốc lên đủ để làm kinh hoàng tất cả những kẻ không có cánh và không phải không biết thế nào là Giống Nòi Bé Nhỏ.
Kaa lại ngược dòng nước đến tận một dải cát đằng trước lối vào hẻm.
- Đây là con thịt của mùa năm nay - Nó nói - Nhìn mà xem.
Trên bờ sông nằm trơ những bộ xương của một cặp hươu tơ và một con trâu. Mowgli thấy rõ ràng không phải sói hay chó rừng đã động chạm đến những khúc xương còn giữ nguyên hiện trạng tự nhiên của chúng.
- Chúng đã vượt qua đường ranh giới mà không biết - Mowgli lẩm bẩm - và Giống Nòi Bé Nhỏ đã giết chúng. Chúng ta hãy đi trước khi chúng thức dậy.
- Chúng không dậy trước bình minh - Kaa nói - Bây giờ ta kể cho mà nghe. Cách đây đã rất nhiều, rất nhiều mùa mưa, một con hoẵng bị rượt đuổi từ phương Nam lên tận đây, nó không thuộc rừng này, và bị một bầy sói theo sát gót. Khiếp sợ đến hoảng loạn, nó nhảy đại xuống sông, Bầy sói, cứ trông chừng con mồi mà đuổi theo sốt sồn sột, không còn trông thấy gì khác nữa. Mặt trời mọc đã cao, Giống Nòi Bé Nhỏ thì đông đúc và giận dữ. Nhiều con trong bầy sói nhảy xuống sông Waingunga, nhưng chúng đã chết trước khi chạm mặt nước. Những con không nhảy cũng chết giữa những tảng đá trên bờ. Nhưng con hoẵng thì sống.
- Thế nào cơ?
- Vì nó đến trước, nó cố chạy thóat thân, vì nó nhảy xuống trước khi Giống Nòi Bé Nhỏ đề phòng, và khi lũ ong tập hợp lại để giết nó thì nó đã ở dưới sông. Nhưng Bầy sói theo sau nó thì hoàn tòan gánh chịu sức nặng của Giống Nòi Bé Nhỏ đã tỉnh vì bước chân con hoẵng.
- Con hoẵng sống chứ? - Mowgli chậm rãi hỏi lại.
- Ít ra thì nó không chết lúc ấy, dù chẳng có ai đón lúc nó ngã, cũng không có lấy một tấm thân cường tráng kèm đỡ nó chống lại dòng nước dữ dội, chẳng có lão già Đầu Bẹt nào đó, vàng ệch, nặng nề và chậm chạp như một Mụn Người nào đó có thể trông đợi, phải, khi người ta bị tất cả những con Dhole vùng Dekkan đuổi theo sau. Chú nghĩ sao về việc ấy.
Đầu Kaa ngả trên cái vai đẫm nước của Mowgli, và lưỡi nó rung lên sát bên tai chú bé. Sau một hồi dài im lặng, Mowgli lẩm bẩm:
- Như thế là nắm râu Thần Chết mà kéo, nhưng Kaa ạ, bác quả thực là kẻ khôn ngoan nhất Rừng.
- Nhiều người đã nói thế. Giờ thì chú hãy hiểu, nếu lũ Dhole đuổi theo chú…
- Chắc chắn chúng sẽ theo tôi. Chao ôi! Lưỡi tôi có rất nhiều gai góc để châm chích vào da thịt chúng.
- Nếu chúng rượt theo chú sốt ruột và gấp gáp, mắt chúng hoa lên chỉ còn thấy hai vai chú, thì những con không chết trên bờ sẽ lao xuống sông ở chỗ này hay dưới một chút. Vì Giống Nòi Bé Nhỏ này sẽ bay lên và phủ kín lấy chúng. Vậy mà nước sông Waingunga lúc nào cũng đói, và chúng chẳng có Kaa đỡ để nổi trên mặt nước, những con còn sống sót sẽ bị cuốn về phía những khúc sông cạn gần các hang sói ở Seeonee, và ở đó, Bầy của chú có thể há họng ra mà đón chúng.
- Ahai! Êôua! Không còn gì có thể tốt đẹp hơn, không kể lúc hạn hán gặp mưa rào. Giờ đây chỉ còn cái việc cỏn con là chạy và nhảy. Tôi sẽ đi cho lũ Dhole làm quen, làm sao cho chúng đuổi theo tôi sát sạt.
- Chú đã xem những tảng đá trên đầu chú chưa? Bên phía bờ đất ấy?
- Chưa, đúng thế. Tôi quên khuấy điều đó.
- Đi mà xem đi. Chỗ ấy là chỗ mủn rữa, những khe cùng hố. Chỉ cần một bàn chân vụng về của chú đặt xuống, mà không trông rõ, là rồi đời. Nghe ta bảo, ta để chú ở đây, còn ta đi bảo cho Bầy Sói biết chỗ mà tìm lũ Dhole. Ta làm thế vì chú, chỉ vì chú thôi. Còn ta thì không liên kết với bất kỳ con sói nào.
Khi Kaa không thích kẻ nào trong số nó quen biết, nó biết cách tỏ ra khó chịu hơn bất kỳ ai trong Rừng, có lẽ không kể Bagheera. Nó bơi xuôi dòng, và đến trước mặt Mỏm Hòa Bình, nó chạm trán Phao và Akela đang đứng nghe ngóng những tiếng động ban đêm.
- Hss…! Lũ chó này - Nó vui vẻ nói - Bọn Dhole sẽ xuôi dòng sông. Nếu các ngươi không sợ, các ngươi có thể giết chúng ở chỗ khúc sông cạn.
- Lúc nào chúng tới? - Phao hỏi.
- Còn chú Người Con của tôi đâu? - Akela hỏi.
- Chúng tới khi nào chúng tới - Kaa đáp - cứ đợi mà xem. Còn về chú Người Con của ngươi, kẻ mà ngươi đã nhận Lời Thề và như thế là được ngươi bình tĩnh đem trao cho Thần Chết, thì nó đi với ta. Chú Người Con của ngươi ấy, nếu như nó chưa chết thì đó không phải lỗi tại ngươi, đồ chó trắng ạ! Ở đây mà đợi lũ Dhole, và hãy lấy làm sung sướng vì chú Người Con với ta chiến đấu bên phía ngươi.
Kaa lướt ngược dòng, nhanh như chớp nó đã đến neo mình trở lại giữa hẻm đá, ngước nhìn chăm chăm lên bờ đá dốc. Chẳng mấy chốc nó trông thấy cái đầu Mowgli nổi rõ trên nền trời sao. Một tiếng xé không khí, tiếp theo là tiếng tũm gay gắt và gọn ghẽ của một thân người rơi hai chân xuống trước, và lát sau, tấm thân ấy lại nghỉ ngơi giữa vòng cuộn khoanh của Kaa.
- Ban đêm nhảy xuống thì chẳng làm sao hết - Mowgli thản nhiên nói - Tôi đã từng nhảy cao gấp hai lần như thế để chơi, nhưng địa bàn trên ấy rất xấu - chẳng có gì ngòai những cây thấp và những khe sâu - tất cả đầy Giống Nòi Bé Nhỏ. Tôi đã xếp những hòn đá to bên cạnh ba cái khe. Lúc chạy qua tôi sẽ đạp đổ chúng, và Giống Nòi Bé Nhỏ sẽ giận dữ bay lên sau lưng tôi.
- Thật đúng là mưu mẹo của Giống Người - Kaa nói - Chú rất khôn ngoan, nhưng Giống Nòi Bé Nhỏ lúc nào mà chả nổi giận?
- Không, vào lúc hoàng hôn, tất cả những đôi cánh đều luân phiên nhau nghỉ một chập. Mà tôi sẽ rỡn với lòai Dhole vào đúng lúc hoàng hôn vì chúng săn khỏe nhất là vào giữa ban ngày. Lúc này chúng đang theo dấu máu của Won-tolla.
- Lòai Dhole không bỏ rơi một dấu máu, chẳng khác nào Tril không bỏ rơi một con bò chết - Kaa nói.
- Thế thì được! Tôi phải cho chúng theo một dấu máu mới - dấu máu của chính chúng - nếu như tôi làm được, và sẽ cho chúng hít bụi. Bác cứ ở đây nhé, Kaa, cho đến khi tôi đến với lũ Dhole của tôi!
- Được, nhưng nếu chúng giết chú trong Rừng, hay nếu Giống Nòi Bé Nhỏ giết chú trước khi chú nhảy được xuống sông thì sao?
- Việc ngày mai thì ngày mai ta làm! - Mowgli dẫn một phương ngôn của Rừng - Khi nào tôi chết thì đó là lúc ca Bài ca Tử biệt. Chúc cuộc săn tốt đẹp, bác Kaa.
Chú gỡ tay khỏi cổ con trăn, và xuôi hẻm đá như một cây gỗ trong kỳ nước lụt, bơi xéo sang bờ bên kia, chỗ dòng nước chảy dịu lại, và cười vang lên một cách sung sướng. Chẳng có gì mà Mowgli ưa thích bằng cái thú “nắm râu Thần Chết mà kéo” như chú nói, và làm cho tất cả thấy rõ mình là Chúa Tể, là chủ nhân. Chú vẫn thường, với sự giúp sức của Baloo, ăn trộm tổ ong trên những thân cây lẻ loi, và biết rằng Giống Nòi Bé Nhỏ ghét mùi tỏi rừng. Vậy nên chú lượm một mớ tỏi con và lấy vỏ cây buộc lại. Rồi chú lần theo vết máu của Won-tolla từ hang sói chạy về hướngNam trong khoảng năm dặm, chú nhìn cây nhìn cối, nghiêng đầu sang một bên và cười hả họng.
- Ta đã từng là Mowgli Ếch - Chú tự nhủ - ta đã nói rằng ta là Mowgli Sói. Bây giờ ta phải là Mowgli Khỉ trước khi là Mowgli Hoẵng. Cuối cùng ta sẽ Mowgli Người. Ô - ô!
Và ngón tay chú lướt dọc chiều dài mười tám pouse của lưỡi dao.
Dấu chân Won-tolla rắc đầy những vết máu đen đi sâu vào một rừng cây um tùm cây cối chen chúc trải dài về phía Đông Bắc và thưa thớt dần cho đến chỗ cách Hòn Ong khoảng hai dặm.
Từ cái cây cuối cùng đến bụi rậm thấp lè tè của Hòn Ong là một khoảng đất trống, cỏ cây ở quãng đó chỉ tạm đủ che kín một con sói. Mowgli chạy chầm chậm dưới đám cây, ước lượng khoảng cách từ cành này sang càng khác, lúc lúc lại leo lên một thân cây, và thử nhảy từ cây nọ sang cây kia, đến tận chỗ đất trống mà chú nghiên cứu cẩn thận suốt một tiếng đồng hồ, sau đó chú quay trở lại, tiếp tục theo dấu Won-tolla từ chỗ vừa bỏ dở, trèo lên một cái cây có cành chĩa ngang cao khoảng tám bộ so với mặt đất, treo mớ tỏi vào một cái chạc đôi, rồi ngồi đó yên lặng mài con dao vào gan bàn chân.
Gần tới giữa trưa, mặt trời nóng bức cực độ, chú nghe thấy tiếng những bàn chân chạy trên mặt đất và ngửi thấy cái mùi gớm ghiếc của lòai Dhole. Bầy chó đang phóng không lơi một chút theo dấu vết Won-tolla. Nhìn từ trên cao, con Chó Đỏ trông chưa bằng nửa con sói. Nhưng Mowgli biết chân và hàm chúng được trời phú cho một sức mạnh như thế nào. Chú nhằm đúng cái mõm nhọn của một con chó màu nâu đỏ, con dẫn đường, đang đánh hơi dấu vết mà la lên:
- Chúc cuộc săn tốt đẹp!
Con vật ngẩng đầu lên, và các bạn nó dừng lại đằng sau: những con chó đỏ, từng tá từng tá, đuôi thấp tịt, cổ chắc nịch, mông nhỏ và lưỡi đỏ như máu. Những con Dhole thường là những kẻ trầm lặng và thiếu lịch sự ngay cả lúc chúng ở vùng quê hương Dekkan. Phải có đến hơn hai trăm con tập hợp dưới chân chú, nhưng Mowgli có thể thấy là những con đầu hàng đánh hơi dấu vết Won-tolla một cách háo hức và tìm cách lôi kéo Bầy tiến lên phía trước. Không thể thế được, nếu không chúng sẽ đến chỗ hang sói lúc vẫn còn ban ngày ban mặt, mà Mowgli thì muốn kìm chúng lại dưới gốc cây này đến tận khi đêm xuống.
- Ai cho phép các ngươi đến đây? - Mowgli hỏi.
- Tất cả mọi khu rừng đều là của chúng ta! - Con Dhole vừa trả lời vừa nhe hai hàm răng trắng nhởn.
Mowgli từ trên cao nhìn nó mỉm cười và bắt chước hệt tiếng rúc rích choe chóe của con Trikai, con chuột nhảy vùng Dekkan, làm bộ cho lũ chó Dhole hiểu là chú coi bọn chúng không hơn gì Trikai. Bầy chó vây chặt quanh gốc cây, con đầu đàn sủa một cách man rợ, nó cho Mowgli là lòai khỉ leo cây. Mowgli chỉ đáp lại bằng cách thò một chân xuống và khua khua những ngón chân trần đúng ngay trên đầu con đầu đàn. Thế là đủ lắm rồi, và còn quá mức cần thiết để chọc cho cả bầy chó nổi cơn thịnh nộ mù quáng, những kẻ có lông mọc giữa ngón chân không thích người ta nhắc chúng điều ấy. Mowgli rụt chân lại trong khi con đầu đàn nhảy lên, chú nói ngọt xớt:
- Chó, Chó Đỏ ơi! Ngươi hãy quay về Dekkan mà nhá thằn lằn. Về với Trikai, anh em của ngươi, hỡi Chó, Chó Đỏ! Nó có lông mọc giữa những ngón chân đấy.
Chú động đậy ngón chân một lần nữa.
- Xuống ngay đây, trước khi chúng tao bắt mày rời chỗ vì đói, đồ khỉ không lông! - Bầy chó hú lên.
Đúng là cái Mowgli cần. Chú nằm sòai hết chiều dài cành cây, má áp vào vỏ cây, thả lỏng cánh tay phải, và trong ít ra là năm phút chú kể cho bầy chó nghe những gì chú nghĩ và chú biết về chúng, về phong tục tập quán của chúng, về vợ con chúng. Trên đời không có ngôn ngữ nào cay độc và đau đớn hơn thứ ngôn ngữ mà Cư dân của Rừng dùng để biểu thị sự khinh bỉ gớm ghét của chúng. Khi nào các bạn có dịp nghĩ đến, các bạn sẽ thấy tại sao không thể khác được. Nhưng Mowgli đã nói với Kaa, lưỡi chú có rất nhiều gai góc, và cứ từng nấc một, một cách từ tốn, chú khiến những con Dhole lặng lẽ phải bục ra những tiếng gầm gừ, rồi hú hét và cuối cùng là những tiếng la ó khản giọng sôi lên vì cuồng nộ. Chúng cũng như các con vật khác, thử chọi lại những lời cay độc của chú, nhưng cũng chẳng khác gì một đứa mới đẻ tìm cách trả lời Kaa vào lúc con trăn nổi giận, và suốt thời gian đó, bàn tay phải của Mowgli vắt ngang hông, sẵn sàng hành động, hai chân chú quặp chặt lấy cành cây.
Con chó to màu hung đứng đầu Bầy đã nhiều lần nhảy lên nhưng Mowgli không dám liều một đòn chưa chắc chắn. Cuối cùng, cơn giận làm sức mạnh tăng gấp bội, con Dhole chồm lên cao bảy tám bộ so với mặt đất. Lúc đó, bàn tay Mowgli duỗi ra như đầu con rắn leo cây túm chặt lớp da cổ nó. Cành cây oằn xuống vì sức nặng của tấm thân rơi, và chỉ một tẹo nữa là Mowgli nhào theo. Nhưng, vẫn giữ chặt chỗ túm, từng phân, từng phân một chú kéo con vật treo lủng lẳng ở nắm tay chú như một con chó rừng chết đuối lên tận cành cây. Tay trái chú tìm con dao và cắt xoẹt cái đuôi đỏ xù lông, rồi chú vứt con Dhole xuống đất.
Chẳng cần thêm gì khác. Bây giờ lũ Dhole sẽ không đuổi theo dấu vết của Won-tolla nữa trước khi giết Mowgli, hoặc là bị Mowgli giết hết. Chú thấy chúng ngồi thành vòng tròn, những cái hông rung lên bần bật, điều đó có nghĩa là sống chết gì chúng cũng trả thù. Thế là chú trèo lên cao nữa, tới cái chạc đôi chú ngồi thoải mái và ngủ.
Ba hay bốn giờ sau chú tỉnh dậy và đếm bầy chó. Chúng vẫn ngồi cả đó, câm lặng, lông dựng cả lên, cổ họng khô khốc, mắt ánh thép. Mặt trời bắt đầu xuống. Trong nửa giờ nữa, Giống Nòi Bé Nhỏ Sống Trên Đá sẽ kết thúc ngày lao động, và như các bạn biết, lòai Dhole chiến đấu rất dở lúc hoàng hôn.
- Ta đâu cần những tên bảo vệ mẫn cán thế - Mowgli vừa nói vừa đứng dậy trên một cành cây - Tuy nhiên hãy nhớ lấy điều này - các ngươi là những con Dhole thực thụ, nhưng theo ý ta thì lòai các ngươi đông đúc quá. Vì lý do đó, ta sẽ không trả cái đuôi cho kẻ to đầu ngốn thằn lằn đâu. Ngươi không bằng lòng ư, Chó Đỏ?
- Chính tao sẽ phanh bụng mày - Con đầu đàn hú lên, cắn vào gốc cây.
- Không, nhưng hãy tưởng tượng điều này, hỡi kẻ khôn ngoan nhất trong bầy chuột vùng Dekkan! Giờ đây sắp sửa sinh ra, lứa này tiếp lứa khác, những lứa chó lông màu đỏ không đuôi, phải, với những mẩu cụt lòi thịt rát bỏng khi chạm vào cát nóng. Hãy quay về ổ, Chó Đỏ, và than phiền rằng một con khỉ đã làm cho ngươi nên nỗi đó. Các ngươi không muốn đi à? Thế thì đến với ta, ta muốn làm cho các ngươi trở thành những kẻ khôn ngoan.
Chú chuyền sang cái cây bên cạnh theo cách của lòai khỉ, tiếp tục như thế sang cây khác, rồi cây khác nữa, bầy chó cứ chạy theo, ngửa lên những cái đầu thèm khát. Đôi lúc chú làm bộ ngã, và lũ Dhole xô nhau lộn nhào con nọ đạp lên con kia trong cơn hối hả xông vào con thịt cùng đường. Đó là một cảnh tượng lạ lùng: chú bé với con dao lóe lên dưới ánh nắng chênh chếch lọt qua những cành cây cao, và bên dưới, bầy chó săn lặng lẽ, trên lớp lông lá hung hung rực lên những ánh lửa đám cháy, rối rít đuổi theo. Đến được cái cây cuối cùng, chú lấy mới tỏi đem xát cẩn thận khắp người, trong khi lũ chó hú lên những tiếng chế diễu:
- Đồ khỉ lưỡi sói, mày hòng làm mất hơi mày hả? - Chúng nói - Chúng tao sẽ theo mày đến chết.
- Cầm lấy đuôi mày này! - Mowgli vừa nói vừa vứt cái đuôi về hướng con đường mà chú vừa đi.
Ngửi thấy mùi máu, một cách tự nhiên, bầy chó xô cả về phía sau mấy bước.
- Và bây giờ thì theo đi - theo đến chết!
Chú trườn xuống theo thân cây và chạy như gió, hai bàn chân không, về phía Hòn Ong trước khi lũ Dhole kịp nhận ra chú sắp làm gì.
Chúng đồng thanh phát ra một tiếng hú trầm trầm và bắt đầu, để rồi không bao giờ chùng, nước phóng kiên trì và đều đặn, cái nước phóng sẽ dồn mọi con vật trên đường đến bước đường cùng. Mowgli biết rằng chạy cả đàn thì tốc độ của chúng chậm hơn lòai sói nhiều, không thế, chú đã chẳng bao giờ liều mạng chạy hai dặm trên địa bàn trống trải. Lũ chó săn đã tin rằng chú bé rốt cuộc sẽ thuộc về chúng, còn Mowgli thì tự cảm thấy chắc chắn dụ được chúng chạy tuỳ theo hứng của mình. Lo lắng duy nhất của chú là làm sao giữ cho chúng đuổi theo đủ hăng hái để ngăn ngừa chúng quay đầu quá sớm. Chú chạy với nhịp bước gọn ghẽ, đều đặn, mềm dẻo, con chó đầu đàn cụt đuôi bám sau sát gót cách gần năm thước, và phía sau, bầy chó rải rác trên quãng đường một phần tư dặm, quáng mắt lên vì cơn cuồng nhiệt và hung hăng giết chóc. Chú cứ giữ khoảng cách theo phán đóan, tin cậy vào tai mình như thế, và để dành nỗ lực cuối cùng cho lúc lao qua Hòn Ong.