Người sói Mowgli

Giống Nòi Bé Nhỏ đã đi ngủ từ lúc chiều buông vì bây giờ không phải là mùa có hoa nở muộn, nhưng ngay từ những bước chân đầu tiên đạp lên nền đất rỗng và âm vang, Mowgli đã nghe như tất cả mặt đất rào rào lên tiếng. Thế là chú chạy như trong đời chú chưa từng chạy, đạp một cái hất một, hai, ba chồng đá vào những cái khe tối om từ đó tóat ra một mùi dìu dịu; chú nghe thấy một tiếng ì ầm như tiếng ì ầm của biển trong một lòng hang, liếc thấy không gian tối sầm lại phía sau lưng, nhận ra dòng Waingunga ngay dưới chân, và dưới nước, một cái đầu bẹt có hình viên kim cương, rồi chú lấy hết sức nhảy về phía trước; những chiếc răng của con Dhole cụt đuôi kêu đánh cốp trong không khí sát ngay vai chú, và chú rơi xuống nước một cách an tòan, hai chân đi trước, hổn hển và đắc thắng. Chú không bị một vết châm nào trên người, mùi tỏi đã kìm Giống Nòi Bé Nhỏ lại đúng vài giây chú cần để vượt qua những mỏm đá.
Khi chú trồi lên mặt nước trở lại, những cuộn khoanh của Kaa đỡ lấy chú rất vững vàng, và người ta trông thấy những con vật kỳ lạ chồm lên trên bờ dốc đá - những khối lớn đầy ong kết thành chùm, có vẻ như thế, rơi xuống như những cục chì đo sâu; ngay khi khối ấy chạm mặt nước, thì những con ong bay lên và xác một con Dhole quay tít xuôi theo dòng nước.
Họ nghe thấy trên đầu những tiếng sủa giận dữ ngắn ngủi bị đè dưới một tiếng ầm ì giống như tiếng sóng - tiếng ầm ì của những đôi cánh ong. Một vài con Dhole thậm chí rơi ngay vào những cái khe thông với những hang ngầm dưới đất và dưới đó chúng ngạt thở, vật lộn và cắn vào khoảng không giữa ngăn mật đổ sụp để rồi cuối cùng thành những xác nổi trên làn sóng ong trỗi dậy phía dưới chúng, bị khạc ra từ một cái lỗ cao hơn mặt sông, và lăn lóc trên đống vụn nát đen sì. Một số khác nhảy quá ngắn, và người ta thấy những con ong phủ mờ bóng hình chúng trong đám cây trên bờ đá dốc, nhưng số lớn nhất trong bọn, hoảng loạn vì bị ong châm, đã gieo mình xuống dòng sông, và như Kaa đã nói, nước sông Waingunga thì bao giờ cũng đói.
Kaa giữ Mowgli thật chặt cho đến khi chú bé lấy lại được hơi.
- Chúng ta không thể ở lại đây - Nó nói - Giống Nòi Bé Nhỏ đã thực sự thức dậy. Đến đây nào!
Mowgli tay cầm dao xuôi dòng sông, chú bơi sát mặt nước và cố hết sức để ngụp xuống luôn luôn.
- Từ từ, từ từ - Kaa nói - Một chiếc nanh không giết nổi trăm con, trừ khi là nanh rắn Mang Bành, thế mà rất nhiều Chó Đỏ đã vội vã nhảy xuống sông khi thấy Giống Nòi Bé Nhỏ bay lên, bọn ấy không việc gì cả.
- Thì lại thêm công việc cho con dao của tôi… Phai! Giống Nòi Bé Nhỏ bay theo kìa!
Mowgli lại ngụp xuống. Mặt nước phủ đầy một lớp ong rừng vù vù giận dữ và đốt tất cả những gì chúng gặp.
- Im lặng chẳng bao giờ hỏng việc - Kaa nói (chẳng một vòi ong nào xuyên qua được vảy nó) - và chú có trước mặt chú cả một đêm săn. Nghe chúng hú kìa.
Gần một nửa Bầy chó đã trông thấy cái bẫy mà các bạn chúng lao vào, chúng đột ngột quay sang bên cạnh, ném mình xuống nước, ở chỗ hẻm đá loe ra thành những bờ dựng đứng. Những tiếng thét giận dữ và những lời hăm doạ chửi bới con “khỉ leo cây” đã đưa chúng đến cảnh ô nhục lẫn vào những tiếng hú gào của những con bị Giống Nòi Bé Nhỏ trừng phạt. Ở lại trên bờ sông là chết: không một con Dhole nào không biết điều ấy. Bầy chó bị dòng nước quét đi ngày càng xuống phía hạ lưu, đến tận những mỏm đá nhô cao trong vũng Hòa Bình, nhưng đến tận đấy Giống Nòi Bé Nhỏ giận dữ còn bay theo lũ Dhole bắt chúng lại phải chúi xuống nước. Mowgli nghe thấy tiếng con đầu đàn cụt đuôi cổ vũ bạn giữ vững cho đến khi không còn con sói nào trong vùng Seeonee. Nhưng chúng chẳng phí thời giờ mà nghe.
- Có đứa nào hạ thủ trong bóng tối đằng sau ta! - Một con Dhole ăng ẳng - Nước đầy máu kìa!
Mowgli đã lăn về phía trước như một con rái cá, bất ngờ túm lấy bụng một con Dhole đang vùng vẫy trước khi nó há mõm, và những vòng nhờn nhờn đen đen lan rộng trên mặt vũng, rồi cái xác nổi lên với một tiếng ục, quặt sang một bên. Những con Dhole tìm cách quay trở lại nhưng dòng nước chảy mạnh cuốn chúng đi và Giống Nòi Bé Nhỏ đốt chi chít trên đầu trên vai chúng, trong khi chúng nghe thấy từ phía trước vút lên tiếng thách thức ngày một cao giọng và thêm hăm doạ của Bầy Sói Seeonee trong bóng tối mà chúng đang lao sâu vào. Mowgli lại ngụp xuống, và lại một con Dhole biến mất để rồi lại hiện ra chết cứng, và thế là tốp hậu vệ lại náo động cả lên, một số gào lên thà rằng cập vào bờ còn hơn, số khác đòi thủ lĩnh đưa chúng về Dekkan và sau hết một số khác lại thét gọi Mowgli ra mặt để chúng giết.
- Chúng vào trận mà chia rẽ ý đồ và lời nói - Kaa nói - Mọi việc còn lại thuộc về anh em nhà chú đằng kia, phía hạ lưu. Giống Nòi Bé Nhỏ đang quay về nhà ngủ, và ta cũng vậy. Ta không giúp bọn chó sói.
Một con sói chạy ba chân dọc theo bờ sông chạy tới, lúc nó nhảy từ trên cao xuống, lúc nó bò nghiêng, hoặc cong lưng lên, rồi nhảy chồm hai chân đập đập theo kiểu mèo nhảy, như thể đang nô rỡn với lũ chó con. Đó là Won-tolla, Kẻ Lạ Mặt, không nói không rằng, tiếp tục trò chơi khủng khiếp của nó suốt dọc Bầy Chó Đỏ. Bọn này đã ở dưới nước quá lâu, đã bơi quá mải miết với bộ lông ướt sũng nặng chịch và cái đuôi xù kéo lê đằng sau giống như bọt biển, chúng mệt mỏi suy sụp đến nỗi bây giờ chúng cũng lặng yên nhìn chăm chăm vào đôi mắt rực lửa đang chiếu thẳng vào chúng.
- Chuyến săn này xui xẻo quá! - Cuối cùng một con nói.
- Trái lại, chuyến săn tốt đẹp chứ! - Mowgli nói, chú táo bạo trồi lên ngay bên cạnh con vật, cắm lưỡi dao vào lõm cuối bả vai và ấn mạnh đề phòng nó vùng lên cắn trong lúc hấp hối.
- Chú đấy ư, con của Giống Người? - Won-tolla từ trên bờ hỏi chú.
- Những thằng chết ấy, Kẻ Lạ Mặt - Mowgli trả lời - Ngươi không thấy chúng xuôi dòng à? Ta đã cho lũ chó ấy hít bụi, ta đã nhạo báng chúng giữa ban ngày, và con đầu đàn đã cụt mất đuôi, nhưng vẫn còn vài con cho ngươi đấy. Ngươi muốn ta đưa chúng tới đâu?
- Tôi sẽ đợi - Won-tolla nói - Tôi còn cả đêm dài trước mặt, và tôi nhìn rất rõ.
Những tiếng sủa của lũ sói Seeonee càng ngày càng gần.
- Vì Bầy, vì cả Bầy, xin thề!
Thế rồi, khi vòng theo một khuỷu sông, lũ Dhole mắc cạn, ngay trước mặt các hang sói Seeonee.
Lúc đó chúng nhận ra sai lầm của chúng. Lẽ ra chúng phải lên bờ từ phía trên nửa dặm, và tấn công lũ sói ở chỗ đất khô ráo. Bây giờ thì muộn quá rồi. Một dãy dài những đôi mắt đỏ như than hồng giăng dọc bờ sông và trừ những tiếng Phiol khủng khiếp chưa hề ngưng từ lúc mặt trời lặn, người ta không còn nghe thấy một tiếng động nào khác trong Rừng. Có thể nói là Won-tolla đã gia ân cho chúng khi lôi kéo chúng vào bờ. Đột nhiên:
- Chọc sườn, tấn công! - Con đầu đàn ra lệnh.
Cả bầy lao vào bờ, lội bì bõm trong nước cạn, mặt sông Waingunga trắng phau khuấy ngầu bọt, những lượn sóng to chạy từ bờ bên này sang bên kia nhấp nhô như sóng dưới sống mũi một con tàu. Mowgli vừa theo dõi cuộc xung phong vừa đâm chém giữa đống Dhole đang đà lao lên bờ sỏi như một con sóng.
Thế là bắt đầu trận đánh kéo dài. Nhấp nhô, nặng nhọc, phân tán, đứt quãng, lộn xộn hay theo từng nhóm, trận đánh lan qua những dải cát đỏ trên bờ đất ướt, qua những rễ cây chằng chịt, qua khoảng cách và khoảng dày của những bụi rậm, và qua những mô đất xanh rờn cỏ, vì, ngay đến lúc này, lũ Dhole vẫn còn hai chọi một. Nhưng trước mặt chúng là những con sói đòan kết để bảo vệ tất cả những gì là sức mạnh của Bầy, không chỉ có thợ săn mình vóc chắc nịch, hơi dài và nanh trắng, mà cả những con Lahini có đôi mắt man dại - những con sói cái giữ hang, như người ta thường gọi - chiến đấu vì lứa sói non; chỗ này chỗ khác còn có cả một con sói con mới đẻ trong năm, lớp lông đầu tiên còn mềm mại như lông cừu, bám bám lôi lôi bên cạnh mẹ.
Chắc các bạn cũng biết rằng chó sói thì nhảy lên ngoạm cổ hay đớp vào sườn, trong khi lòai Dhole ưa cắn dưới chân, cho nên lũ Dhole, bị bắt buộc phải ngẩng đầu khi trèo lên khỏi mặt nước, thoạt tiên đã phải nhường lợi thế cho lũ sói; ở chỗ đất khô thì sói lại chịu bất lợi. Nhưng dù trên đất hay dưới nước, con dao của Mowgli vẫn giơ lên bổ xuống như vậy. Bộ Bốn chạy tới trợ lực đã phăng một đường đến tận chỗ chú. Thu mình giữa hai đầu gối chú bé, Xám Anh che chở phần bụng chú trong khi những con kia bảo vệ sau lưng và hai bên sườn, hoặc lấy thân đỡ cho chú nếu một con Dhole vừa rống, vừa chồm lên xấn vào lưỡi dao, xô cả bọn ngã dúi. Còn lại, chỉ là một cảnh bát nháo lộn nhào - đám hỗn loạn chen chúc và xoắn xuýt đảo từ phải sang trái rồi từ trái sang phải, dọc theo bờ sông và chầm chậm xoay tròn như cối xay xoay quanh chính tâm nó. Ở tâm điểm này đùn lên một cái gò chuyển động, làm bằng những tấm thân, phồng lên như một cái bong bóng trong nước xóay, rồi vỡ tung, bắn ra ngòai bốn năm con chó què cụt, con nào con nấy vẫn hết sức xông vào giữa. Chỗ này một con sói lẻ loi, ngạt thở dưới hai, ba con Dhole, kéo lê chúng theo mình và gục xuống dưới sức nặng của lần lượt từng con chó, chỗ kia một con sói mới đẻ trong năm được sức ép chung quanh đẩy bềnh lên, mặc dù nó đã bị giết ngay từ đầu trận đánh, trong khi mẹ nó, điên lên vì cơn giận nghẹn họng, nhảy xô về phía trước, gặp gì cắn nấy. Ở chỗ dày đặc nhất trong đám hỗn độn, một con sói và một con Dhole, quên hết mọi sự trong những miếng lừa để làm sao cắm nanh vào đối thủ trước, bỗng thấy cả mình lẫn đối thủ bị quét phăng đi bởi một cơn sóng những chiến sĩ thét gào. Một lần Mowgli bắt gặp Akela mỗi sườn đeo một con Dhole, hàm răng đã gãy hết ba phần tư của nó nghiến chặt thắt lưng của một con Dhole thứ ba; một lần khác chú thấy Phao, nanh cắm vào họng một con Dhole, lôi con vật đến tận chỗ lũ sói non để lũ này kết liễu. Nhưng nhìn tòan cục thì cuộc chiến chỉ là một sự hỗn loạn mù quáng, sự nghẹt thở trong bóng tối, mớ lộn xộn những miếng đòn, những vấp té, những lộn nhào, những tiếng ăng ẳng, những lời than van và tiếng hô “Cắn! Cắn! Cắn!” xung quanh Mowgli, cũng như ở phía sau và trên đầu chú.
Càng về đêm, vòng tròn càng quay nhanh. Những con Dhole mệt nhòai sợ tấn công lũ sói mạnh hơn chúng, mà cũng chưa dám bỏ trận địa. Nhưng Mowgli cảm thấy trận đánh đã sắp đến hồi kết thúc, và chú vui lòng nhảy ra ngòai vòng chiến. Những con sói bắt đầu hăng lên, người ta đã có thời giờ để thở, và bây giờ đôi khi chỉ một ánh dao lóe lên cũng đủ để loại một con Dhole.
- Miếng thịt đã tới xương! - Xám Anh hổn hển. Máu nó tuôn ra từ hai mươi vết thương.
- Nhưng xương còn phải gặm -Mowgli nói - Êôuaua! Trong Rừng Rậm, chúng ta như thế đấy!
Lưỡi dao chạy như một ngọn lửa dọc sườn một con Dhole, phần sau thân nó bị lấp dưới khối nặng của một con sói mà nó đang bám chặt.
- Nó là của tôi - Con Sói gầm gừ qua hai lỗ mũi nhăn lại - Để nó cho tôi.
- Bụng ngươi vẫn còn rỗng à, Khách Lạ? - Mowgli hỏi.
Won-tolla trả giá rất đắt cho chiến thắng của nó, nhưng nó đã ghì con Dhole khiến con này tê liệt không thể quay đầu lại cắn.
- Thề có con Trâu Mộng chuộc mạng ta - Mowgli kêu lên với một tiếng cười chua chát - đó là một con cụt đuôi.
Quả thực, đó là con chó to đầu đàn lông màu nâu đỏ.
- Giết lũ trẻ và Lahini là không thận trọng nếu như giết hụt ông chủ gia đình - Mowgli tiếp tục một cách triết lý, vừa nói vừa chùi máu bắn lên mắt - và nếu ta không lầm, thì chính ông bố này đang giết ngươi đây.
Một con Dhole chồm lên giải cứu thủ lĩnh, nhưng trước khi nanh nó chạm đến sườn Won-tolla, con dao của Mowgli đã cắm vào họng nó, và Xám Anh lo phần còn lại.
- Và trong Rừng Rậm, chúng ta như thế đấy! - Mowgli thốt lên.
Won-tolla không nói một tiếng, nhưng hàm răng từ từ nghiến chặt trên sống lưng con chó cho đến khi sự sống rời bỏ nó.
- Suỵt! Nợ máu đã trả xong - Mowgli nói - Hãy hát lên, Won-tolla!
- Nó không còn săn nữa - Xám Anh nói - Và Akela cũng đã im tiếng một lúc lâu.
- Xương đã vỡ rồi - Phao, con trai của Phao gầm lên - Chúng bỏ chạy rồi. Giết đi, hỡi những thợ săn của Nòi Giống Tự Do.
Những con Dhole lần lượt lẩn đi, chúng bỏ bãi cát đen bầm máu chạy ra sông, chạy vào Rừng, chạy lên phía thượng lưu hay xuống phía hạ lưu, tuỳ theo chúng tìm được con đường nào để ngỏ.
- Trả nợ! Trả nợ! - Mowgli thét lên - Chúng phải trả nợ! Chúng đã cắn cổ Sói Độc! Không được để thóat một con!
Chú bay về phía dòng sông, dao lăm lăm trong tay, sẵn sàng ghìm cứng tại chỗ bất cứ con Dhole nào dám xuống nước, thì lúc đó từ một đống chín cái xác, vươn lên cái đầu của Akela, rồi cái ức nó. Mowgli quì sụp xuống bên Sói Độc.
- Ta chẳng đã nói đây là cuộc chiến đấu cuối cùng của ta đó sao? - Con sói hổn hển - Đây là chuyến săn tuyệt vời. Còn chú, chú em?
- Tôi còn sống và tôi giết khá nhiều.
- Tốt lắm. Ta biết và ta muốn… ta muốn chết bên cạnh chú, chú em.
Mowgli đặt cái đầu nứt tóac khủng khiếp lên đầu gối và vòng tay quanh cái cổ bị xé toang.
- Đâu rồi cái thời Shere Khan, thời Thằng Người Con trần truồng lăn trong cát bụi? - Akela ho sù sụ.
- Không, không, tôi là một con Sói. Tôi liền xương liền thịt với Nòi Giống Tự Do - Mowgli khóc - Tôi chẳng thích gì làm một Con Người.
- Chú là một Con Người, chú em - con sói nhỏ, niềm vui lo âu của ta. Chú hoàn tòan là một Con Người, nếu không thì cả Bầy đã phải chạy trốn trước lòai Dhole… Ta đã nợ chú mạng sống của ta, và hôm nay thì chú cứu cả Bầy, giống như có một lần chính ta đã cứu chú. Chú quên rồi sao? Mọi món nợ bây giờ đều đã trả. Hãy quay về với dòng giống của chú. Ta nhắc lại với chú điều ấy, hỡi con mắt của ta, cuộc săn này đã kết thúc. Hãy quay về với dòng giống của chú.
- Tôi sẽ không bao giờ quay về đấy. Tôi sẽ săn bắt một mình trong Rừng. Tôi đã nói thế.
- Sau mùa nắng là đến mùa mưa, sau mùa mưa là đến mùa xuân. Chú hãy đi trước khi bắt buộc phải ra đi.
- Vậy ai sẽ đuổi tôi?
- Mowgli sẽ đuổi Mowgli. Hãy quay về với dòng giống của chú. Quay về với Con Người.
- Khi nào Mowgli đuổi Mowgli, tôi sẽ đi.
- Ta đã nói hết những gì phải nói với chú - Akela tiếp tục - Bây giờ ta muốn nói với anh em ta. Chú em, chú có thể đỡ ta đứng dậy được không? Ta cũng vậy, ta là thủ lĩnh của Nòi Giống Tự Do.
Mowgli đặt Akela đứng thẳng bốn chân một cách hết sức cẩn thận và êm ái, cánh tay chú kết lại vòng quanh mình nó, và con Sói Độc hít một hơi dài, bắt đầu Bài Ca Tử Biệt mà một thủ lĩnh của Bầy phải hát trước giờ chết. Giọng nó khỏe lên dần dần, cao lên từng bậc, vang dội ra xa, bay qua dòng sông, cho đến lời chúc “Cuộc Săn Tốt Đẹp” cuối cùng.
Lúc đó Akela gỡ mình ra khỏi vòng tay Mowgli, chồm lên một cái và rơi phịch ra đằng sau, chết trên con mồi cuối cùng và đáng sợ nhất của mình.
Mowgli ngồi, đầu gục xuống gối, không để ý đến cái gì hết, trong khi những con Dhole cuối cùng bị lũ Lahini không biết thương xót đuổi kịp, quị xuống dưới trận đòn của lũ sói mẹ. Những tiếng kêu dần dần tắt, và những con sói khập khiễng trở lại, người ngay đơ vì những vết thương cứng miệng, để đếm những xác chết.
Mười lăm con sói trong Bầy và nửa tá Lahini nằm dọc bờ sông. Những con khác không hề hấn gì. Mowgli ngồi không nhúc nhích đến tận sáng sớm, lúc đó cái mõm đỏ lòm và ẩm ướt của Phao đặt lên tay chú, và Mowgli lùi lại, lật tấm thân gầy guộc của Akela lên.
- Chúc cuộc săn tốt lành! - Phao nói như thể Akela còn sống. Rồi ngoảnh lại nói với những con khác qua cái vai rách bươm:
- Hát lên đi! Một con sói đã chết đêm nay!
Nhưng trong cả bầy hai trăm con tham chiến, những con Chó Đỏ vùng Dekkan, những kẻ vẫn khoe khoang rằng không có sinh vật nào trong Rừng dám đứng trước mặt chúng, không có lấy một con quay về Dekkan báo tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui