- Tất cả những gì Baloo nói về tụi Bandar-log đều đúng - Chú nghĩ thầm - Chúng không có luật lệ, không có lời kêu gọi khi đi săn, cũng không có thủ lĩnh - chẳng có gì ngòai những lời ngu ngốc và đôi bàn tay nhỏ xíu giỏi ăn cắp vặt. Cho nên nếu ta bị chết đói hay bị giết ở chốn này, thì hoàn tòan lỗi tại ta. Nhưng ta phải tìm cách trở về với Rừng nhà. Chắc chắn Baloo sẽ đánh ta, nhưng thế còn hơn là cùng với lũ Bandar-log chạy đuổi những chiếc lá hồng ngớ ngẩn.
Nhưng ngay lúc chú đi về phía tường thì lũ khỉ kéo chú lại, chúng bảo chú hạnh phúc như thế mà còn không biết, và cấu véo chú để làm cho chú biết ơn. Chú nghiến răng chẳng nói chẳng rằng, đi cùng lũ khỉ đang la ó tới một bệ đất ở phía trên những bể sa thạch chứa nước mưa đến lưng chừng. Chính giữa bệ đất này có một lầu hóng mát mùa hè bằng đá hoa trắng, dựng lên để phục vụ các bà hoàng hậu, họ đã chết từ một trăm năm trước. Vòm mái đã rụng mất một nửa, chặn mất con đường hầm mà các hoàng hậu thường theo đó đi ra, những bức tường làm bằng các phiến đá hoa - một công trình chạm trổ tuyệt mỹ màu trắng như sữa, cẩn đá mã não và hồng ngọc, đá vân và ngọc lưu ly; khi trăng lên quá đỉnh đồi, ánh trăng chiếu qua các lỗ trổ, bóng in trên mặt đất trông giống dải đăng ten bằng nhung đen.
Tuy vừa khổ sở, vừa buồn ngủ và đói mèm, Mowgli vẫn không nhịn được cười khi lũ Bandar-log bắt đầu hàng hai mươi con một lúc nhao nhao khoe với chú rằng chúng vĩ đại, khôn ngoan, thông minh và lịch sự thế nào.
- Chúng tôi rất vĩ đại, tự do, kỳ diệu. Chúng tôi là những cư dân kỳ diệu nhất trong Rừng. Tất cả chúng tôi đều nói như vậy, cho nên đó phải là sự thật - Chúng la lên - Bây giờ vì anh là thính giả mới và anh có thể nói lại với các Cư dân của Rừng để trong tương lai họ chú ý đến chúng tôi, nên chúng tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả về dòng họ ưu tú của chúng tôi.
Mowgli không phản đối, và lũ khỉ tập hợp hàng trăm con trên bệ đất để nghe các diễn giả của chúng ca tụng họ nhà Bandar-log, và mỗi khi diễn giả ngừng để lấy hơi, bọn chúng lại đồng thanh hô vang:
- Đúng như thế! Tất cả chúng tôi đều nói thế!
Mowgli gật đầu và chớp mắt. Chúng hỏi gì chú cũng đáp “phải” và đầu óc chú quay cuồng vì tiếng ồn.
- Chắc tất cả bọn này đã bị con chó rừng Tabaqui cắn - Chú tự nhủ - nên chúng hóa dại mất rồi. Chắc chắn đây là bệnh dại. Chúng chẳng bao giờ ngủ hay sao? Bây giờ có một đám mây đen che phủ mặt trăng. Chỉ cần đám mây đủ lớn cho mình có thể lợi dụng chạy trốn trong bóng tối. Nhưng mà mình mệt phờ ra rồi.
Từ lòng hào dưới chân tường thành, hai người bạn hiền của chú cũng đang quan sát chính đám mây ấy, vì Bagheera và Kaa, biết rõ mối nguy hiểm khi đương đầu với họ nhà khỉ đông như kiến cỏ, không dám liều lĩnh chút nào. Lũ khỉ không bao giờ dám giao tranh trừ khi chúng có một trăm chọi một, và ít con thú nào trong Rừng muốn nhận những cú đòn hội chợ ấy.
- Tôi sẽ đến bờ tường phía Tây - Kaa thì thầm - và lợi dụng chỗ đất thấp bổ xuống thật nhanh. Có cả trăm con, chúng cũng không dám lao vào tôi đâu, nhưng…
- Tôi biết - Bagheera nói - Giá mà có Baloo ở đây. Nhưng làm được gì thì ta cứ làm. Khi đám mây này che kín mặt trăng, tôi sẽ nhảy vào bệ đất. Chúng đang hội ý gì đó về chuyện thằng bé.
- Chúc cuộc săn thành công - Kaa nói, giọng dữ dằn, và trườn về bức tường phía Tây. Tình cờ đó lại là bức tường ít đổ nát nhất và con trăn khổng lồ mất một lúc mới tìm được lối leo lên những phiến đá.
Đám mây đã che phủ mặt trăng, và đúng lúc Mowgli đang tự hỏi không biết điều gì sẽ đến với mình đây thì chú nghe tiếng bước chân rất nhẹ nhàng của Bagheera trên bệ đất. Con Báo Đen đã leo lên bờ dốc gần như không một tiếng động và biết rằng không cần phí thời giờ cắn xé, nó tả xung hữu đột giữa đám khỉ đang ngồi quanh Mowgli đến năm sáu chục vòng dày đặc. Nổi lên một tiếng hú kinh hoàng và điên dại, thế rồi khi Bagheera trượt chân trên đống khỉ đang lăn lộn đá đạp nhau loạn xạ thì một con hô lên:
- Nó chỉ có một mình! Giết nó đi! Giết!
Một đống những khỉ lúc nhúc, cắn cào, xé giật, trùm kín người Bagheera, trong khi năm sáu con túm lấy Mowgli, lôi chú lên theo bức tường lầu hóng mát và đẩy chú xuống qua lỗ thủng vòm mái vỡ. Một cậu bé lớn khôn giữa lòai người chắc sẽ thâm tím mình mẩy vì rơi xuống từ độ cao mười bộ, nhưng Mowgli ngã theo cách Bagheera dạy, nên chú rơi xuống đất nhẹ nhàng.
- Cứ ở đây - Lũ khỉ la lên - cho đến khi nào chúng tao giết được bạn mày. Sau đó chúng tao sẽ chơi với mày, nếu tụi Rắn Độc còn để mày sống.
- Bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli lập tức đọc lời gọi Rắn. Chú nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng rít trong đống rác rưởi xung quanh, và để yên tâm, chú lại đọc lại Khẩu quyết.
- Tất cả hạ mũ xuống! - Có đến nửa tá giọng trầm trầm cất lên.
Bất cứ phế tích nào ở Ấn Độ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nơi cư trú của Rắn, và lầu hóng mát cổ này lúc nhúc những Rắn Mang Bành.
- Đứng yên, chú em, kẻo chân chú đạp phải chúng ta.
Mowgli cố hết sức đứng yên, nhòm qua lỗ thủng của bức chạm trổ và lắng nghe tiếng om sòm giận dữ của cuộc chiến đấu xoay quanh con Báo Đen - những tiếng hú hét, lập cập, xô đẩy, và tiếng ho khàn khàn trầm trầm của Bagheera khi nó lùi lại, chồm lên, vặn mình, nhào xuống trên những đống kẻ thù. Kể từ khi sinh ra trên đời, đây là lần đầu tiên Bagheera phải chiến đấu vì sự sống còn của bản thân.
“Baloo chắc sắp đến nơi vì Bagheera không thể đi một mình” - Mowgli nghĩ thầm và chú gọi to:
- Chay đến bể nước, Bagheera! Lăn xuống bể nước! Lăn nhào xuống! Chạy xuống nước!
Bagheera nghe thấy, và biết rằng thế là Mowgli vẫn an tòan. Điều ấy làm nó thêm can đảm. Nó lặng lẽ nhắm đánh, mở đường đi một cách tuyệt vọng, từng phân từng phân một, thẳng tới những bể nước.
Lúc đó, từ bức tường đổ nát, nổi lên tiếng thét xung trận long trời của Baloo. Con gấu già đã cố hết sức mình nhưng không thể nào đến sớm hơn.
- Bagheera! - Nó gào lên - Tôi đến đây! Tôi đến đây! Tôi đang gấp! Ahuvera! Đá trượt dưới chân tôi! Hãy đợi ta đến hỡi lũ Bandar-log đê hèn!
Nó hổn hển leo lên bệ đất chỉ để biến mất giữa một làn sóng khỉ ngập đầu, nhưng nó trụ vững trên hai chân sau, dang hai chân trước ra cố ôm lấy thật nhiều con, rồi bắt đầu đánh với một nhịp đều phạch-phạch-phạch như nhịp guồng của chân vịt tàu thuỷ.
Tiếng rơi tòm và tiếng nước bắn tung tóe cho Mowgli biết rằng Bagheera đã mở được đường đến bể nước, lũ khỉ không thể theo nó đến đấy.
Con báo nằm thở hổn hển, nổi vừa vặn cái đầu trên mặt nước, trong khi lũ khỉ đứng ba tầng trên những cái bậc bằng gạch đỏ, nhảy lên nhảy xuống điên cuồng, sẵn sàng xổ vào nó từ khắp bốn phía nếu nó lên khỏi bể nước để giúp Baloo.
Chính lúc đó Bagheera ngửa cái cằm nhỏ nước ròng ròng, trong niềm tuyệt vọng, nó hô lên lời kêu gọi sự che chở của Rắn: “Các bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ” - vì nó tin rằng đến phút chót, Kaa có thể quẫy đuôi.
Ngay cả Baloo, sắp ngạt thở dưới đống khỉ bên mép bệ đất, cũng không nén nổi phì cười khi nghe thấy con báo đen to lớn kêu cứu.
Kaa mới tìm được đường vượt qua bức tường phía Tây, nó buông mình xuống đất đánh phịch một cái, làm một hòn đá đầu tường long ra rơi xuống hào.
Không muốn để mất lợi thế, nó cuộn ra cuộn vào một hai lần để chắc chắn rằng mỗi khúc của tấm thân dài dằng dặc của mình đều vận động được. Trong khi đó cuộc chiến đấu của Baloo vẫn tiếp tục, và khi lũ khỉ hú lên quanh Bagheera ở bể nước, còn chú dơi Mang thì bay đi bay lại, đưa tin tức về cuộc đại chiến đi khắp Rừng, đến nỗi cả Hathi con Voi Rừng cũng tung vòi rống lên mãi tận đâu đâu, những đàn khỉ lẻ tẻ thức dậy và nhảy tưng tưng chuyền từ cành này sang cây khác để đến trợ lực cho đồng bọn ở Hang Lạnh. Tiếng ồn ào của cuộc chiến còn khuấy động tất cả những con chim ăn ngày trong vòng mười dặm.
Lúc đó Kaa tiến thẳng tới, mau lẹ và đằng đằng sát khí. Sức chiến đấu của một con trăn nằm ở sức bổ của cái đầu dựa trên tòan bộ mãnh lực và trọng lực của mình nó. Nếu bạn hình dung được một chiếc lao, hay một cây gỗ phá thành, hay một cây búa nặng gần nửa tấn được điều khiển bởi một trí tuệ lạnh lùng, bình tĩnh, nằm ngay ở đằng chuôi, thì bạn có thể hình dung đại khái Kaa sẽ như thế nào trong chiến đấu. Một con trăn dài bốn hay năm bộ có thể quật ngã một người nếu nó tấn công người đó vào giữa ngực, thế mà bạn biết đấy, Kaa dài những ba mươi bộ. Nhát bổ đầu tiên của nó nhằm vào chính giữa đám khỉ vây quanh Baloo, đã lẳng lặng trúng đích không mất đến một giây. Lũ khỉ chạy tản ra trong tiếng la hét: “Kaa! Kaa đấy! Chạy đi! Chạy đi!”
Các thế hệ khỉ đã bị những câu chuyện của cha anh chúng kể về Kaa làm cho khiếp hãi nên đâm ra rất thận trọng đối với tên trộm đêm, kẻ có thể trườn dọc theo những cành cây êm như rêu mọc, và bắt đi con khỉ khỏe nhất xưa nay. Kaa, kẻ có thể giả tảng một cành khô hay một khúc gỗ mục khiến cho những đứa khôn ngoan nhất cũng bị lừa cho đến khi cành cây vồ lấy chúng và thế là…
Kaa là tất cả nỗi lo sợ của lũ khỉ trong Rừng, vì không một con nào trong bọn biết được giới hạn uy quyền của nó, không một con nào trong bọn có thể nhìn thẳng vào mặt nó, và không một con nào từng bị nó quấn mà sống sót nổi. Vì thế nên chúng chạy, miệng lắp bắp vì khủng khiếp, trèo lên những bức tường và mái nhà, và Baloo thở phào nhẹ nhõm. Bộ lông của nó dày hơn của Bagheera, mà nó vẫn bị đau đớn thảm hại sau cuộc giao tranh.
Bây giờ Kaa mới lần đầu tiên mở miệng rít lên một hồi dài và lũ khỉ từ xa đang hối hả chạy đến bảo vệ Hang Lạnh bỗng đứng sững tại chỗ, rúm người lại, tận đến khi những cành cây nặng trĩu oằn xuống và gãy răng rắc dưới chân chúng. Lũ khỉ trên những bức tường và trong ngôi nhà bỏ hoang đã ngừng la hét, và trong sự yên lặng bỗng rơi xuống khắp Đô Thành, Mowgli đã nghe thấy tiếng Bagheera lắc hai mạn sườn đẫm nước sau khi trèo lên khỏi bể nước.
Rồi tiếng inh ỏi lại nổi lên. Lũ khỉ nhảy lên cao, chúng bám quanh cổ những pho ngẫu tượng trên các bờ tường bằng đá đồ sộ, rền rĩ nhảy nhót dọc theo những tường thành có lỗ châu mai, trong khi Mowgli múa may giữa lầu hóng mát, dán mắt qua lỗ chạm trổ và rúc lên qua kẽ răng giống như cú rúc, để biểu lộ sự khinh bỉ và giễu cợt của mình.
- Đưa thằng bé ra khỏi bẫy, tôi không còn làm được gì nữa. - Bagheera hổn hển - Chúng ta đem thằng bé đi thôi. Chúng có thể lại tấn công đấy.
- Chúng sẽ không động đậy cho đến khi nào ta ra lệnh cho chúng. Bác cứ nằm yên đấy. Xì! - Kaa rít lên, và một lần nữa cả đô thành lại im lặng.
- Ta không thể đến sớm hơn, người anh em, nhưng ta tin là ta đã nghe thấy bác gọi - câu này nói với Bagheera.
- Tôi, có thể tôi đã buột miệng kêu trong lúc đánh nhau - Bagheera trả lời - Bác có bị thương không, bác Baloo?
- Tôi không biết rằng chúng đã xé tôi ra thành trăm mảnh hay chưa - Baloo vừa nói vừa lắc mạnh hết chân nọ đến chân kia. - Ái chà chà! Tôi đau quá! Bác Kaa ạ, tôi nghĩ là Bagheera và tôi, chúng tôi mang ơn cứu mạng của bác đấy.
- Có gì đâu. Thằng bé con đâu nhỉ?
- Tôi ở đây, trong một cái bẫy. Tôi không trèo ra được - Mowgli kêu lên. Ngay đầu chú là vòng cung của chiếc mái vòm.
- Đem hắn ra đi. Hắn múa như con công Mao ấy. Hắn dẫm nát lũ nhỏ nhà chúng tôi mất thôi - những con Rắn Mang Bành ở trong nói ra.
- Ha ha! - Kaa nói với một tiếng cười khe khẽ - Ở đâu nó cũng có bạn, cái Thằng Người Bé Con này! Lùi lại phía sau, chú bé. Còn họ nhà Rắn Độc, ẩn nấp đi. Ta hạ đổ tường đây.
Kaa xem xét cẩn thận cho đến lúc tìm ra một vết nứt bạc màu trên những mảng chạm trổ bằng đá hoa bộc lộ một điểm yếu, nó mới lấy đầu bổ nhẹ hai ba cái để đo khoảng cách rồi vươn mình khỏi mặt đất cao đến sáu bộ, mũi lao đi trước, nó bổ xuống năm sáu nhát công phá mãnh liệt.
Bức tường chạm trổ vỡ ra và đổ xuống trong một đám mây bụi vữa, và Mowgli nhảy qua lỗ hở, lao mình vào giữa Baloo và Bagheera, mỗi tay quàng một cái cổ to bạnh.
- Chú có bị thương không? - Baloo vừa hỏi vừa dịu dàng ôm lấy chú.
- Tôi chỉ buồn bực và đói bụng chứ không bị xây xát tí gì, nhưng mà trời ơi, chúng nó đối xử với các bác tàn bạo quá! Các bác chảy máu kìa!
- Bọn nó cũng thế - Bagheera nói, nó liếm mép nhìn đống khỉ nằm chết ngổn ngang trên bệ đất và xung quanh bệ nước.
- Chẳng hề gì, chẳng hề gì, chỉ cần chú được yên lành, hỡi niềm tự hào của ta trong tất cả lũ ếch bé bỏng - Baloo thút thít…
- Điều ấy ta sẽ xét sau - Bagheera nói với một giọng khô khan mà Mowgli không thích tí nào - Nhưng còn đây là Kaa, chúng ta mang ơn bác ấy về trận chiến này và chú thì chịu ơn cứu mạng. Hãy cảm ơn bác ấy theo đúng phong tục của chúng ta, Mowgli!
Mowgli quay lại và nhìn thấy cái đầu con trăn khổng lồ lắc lư phía trên đầu chú một bộ.
- Thằng người bé xíu này là thế đấy! - Kaa nói - Da nó mịn màng thật, và nó chẳng khác bọn Bandar-log là bao. Cẩn thận đấy, Thằng Người Bé Con, kẻo lúc chạng vạng ta nhầm chú với một con khỉ, lúc mà ta vừa thay áo.
- Bạn và tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli trả lời - tôi còn sống đêm nay là nhờ bác. Con mồi của tôi sẽ là con mồi của bác bất cứ khi nào bác đói, hỡi Kaa!
- Cảm ơn lắm, chú em! - Kaa nói, tuy mắt nó nhấp nháy - Nhưng chàng thợ săn dũng cảm này có thể giết được cái gì nhỉ? Ta muốn đi theo chú vào lần xuất hành tới đây của chú.
- Tôi không giết con vật nào cả - tôi còn nhỏ quá - nhưng tôi lùa những con dê đến cho người ta bắt. Khi nào lòng không dạ trống bác hãy đến với tôi xem tôi nói có thật không. Tôi có được chút ít khéo tay về cái này (chú xoè hai tay ra), và nếu có lúc nào bác bị sa bẫy, tôi có thể trả món nợ đối với bác, cũng như với Bagheera, với Baloo hôm nay. Chúc tất cả các bậc thầy của tôi đi săn may mắn.
- Nói hay thế - Baloo gầm gừ, vì Mowgli đã ngỏ lời cám ơn một cách khéo léo. Con trăn buông nhẹ đầu nó trên vai Mowgli đến một phút.
Trái tim can đảm và miệng lưỡi ngọt ngào - Nó nói - Họ sẽ dìu dắt chú tiến rất xa trong Rừng, chú em ạ. Nhưng bây giờ thì hãy mau mau về với bạn bè. Chú đi ngủ đi, vì trăng đang lặn, và tất cả những gì tiếp sau đây thì chú chẳng nên nhìn.
Mặt trăng đang lặn xuống sau đồi và những hàng dài khỉ run rẩy chen chúc nhau trên các bờ tường trông như những cái tua rách tướp, run bần bật. Baloo xuống bể nước để uống nước, và Bagheera bắt đầu sửa sang lại bộ lông. Lúc ấy Kaa trườn vào chính giữa bệ đất và khớp hàm răng đánh “clắc” một cái, vang động, khiến tất cả lũ khỉ dồn hết mắt về phía nó.
- Trăng đang lặn - Nó nói - Còn đủ sáng để nhìn thấy không?
Từ những bờ tường vọng đến một tiếng than van giống như tiếng gió chạy trên ngọn cây.
- Chúng tôi trông rõ thưa Kaa!
- Tốt! Vậy thì bắt đầu điệu múa - Điệu múa Cơn Đói của Kaa. Ngồi im mà nhìn.
Nó quay hai ba vòng rộng, đầu đưa từ phải sang trái. Rồi nó bắt đầu cuộn mình thành những vòng xoắn và những hình số tám, những hình ba cạnh mềm oặt và nhớp nháp bỗng chốc biến thành những gò đống cuồn cuộn, không ngừng nghỉ, cũng không vội vã, và không bao giờ ngớt tiếng ca rền rĩ trầm trầm. Trời tối dần, tối dần, đến tận khi những cuộn khúc oằn òai hình dạng không còn nhìn thấy mà vẫn nghe tiếng những chiếc vảy sột soạt.
Baloo và Bagheera đứng ngay như phỗng, cổ họng gầm gừ, lông cổ dựng đứng, còn Mowgli thì nhìn trân trân kinh dị.
- Bọn Bandar-log kia! - Cuối cùng Kaa lên tiếng - Không có lệnh tao, chúng mày có dám động tay động chân không?
- Không có lệnh ông, chúng tôi không dám động chân động tay, thưa Kaa!
- Tốt, tất cả bước đều đến gần ta!
Những hàng khỉ lắc lư tiến về phía trước như không hồn, và cùng với chúng, Baloo và Bagheera cũng bước về phía trước một cách cứng ngắc.
- Gần lại nữa! - Kaa rít lên, và chúng lại chuyển động.
Mowgli đặt tay lên người Baloo và Bagheera để đẩy họ ra xa, hai con thú to lớn rùng mình như được đánh thức giữa cơn mê.
- Chú giữ lấy vai ta - Bagheera thì thào - giữ chặt lấy, không thì ta bị cưỡng trở lại, trở lại chỗ Kaa. A!
- Nhưng đó chẳng qua chỉ là lão già Kaa lộn vòng trong bụi bặm chứ có gì đâu? - Mowgli nói - Ta đi thôi.
Rồi cả ba chui qua một lỗ hổng trong tường đi ra Rừng.
- Húp! - Baloo nói, khi nó đã ngồi lại dưới tàn cây lặng lẽ - Chẳng bao giờ ta liên minh với Kaa nữa. Nó lắc mạnh người từ đầu tới chân.
- Hắn biết nhiều thứ hơn chúng ta - Bagheera run rẩy nói - Chỉ nán lại thêm một tẹo nữa là tôi bước thẳng vào họng hắn.
- Nhiều đứa sẽ còn đi con đường ấy trước khi trăng mọc lại - Baloo nói - Nó sẽ được một chuyến săn mỹ mãn, theo kiểu của nó.
- Nhưng tất cả những cái đó có ý nghĩa gì? - Mowgli hỏi, chú đâu biết gì về mãnh lực thôi miên của con trăn - Tôi chẳng thấy gì hơn là một con rắn to lộn những vòng ngu xuẩn cho đến tận tối mịt. Và cái mũi của nó sưng cả lên. Ồ! Thế đấy!
- Mowgli! - Bagheera nói đầy tức giận - Cái mũi bác ấy sưng là vì chú, cũng như tai, sườn, chân cẳng ta và vai, cổ bác Baloo bị cắn là vì chú. Cả Baloo và Bagheera sẽ không thể nào đi săn một cách dễ chịu trong nhiều ngày nữa.
- Chẳng hề gì - Baloo nói - vì chúng ta đã giành lại được thằng bé.
- Đúng thế, nhưng nó đã khiến chúng ta phải trả giá quá đắt, đó là thời giờ lẽ ra phải được dùng đi săn, là những vết thương, là bộ lông - tôi bị trụi đến nửa dọc sống lưng - và sau hết, là danh dự. Vì, hãy nhớ lấy, Mowgli! Ta, Báo Đen, ta đã buộc lòng phải cầu cứu Kaa, rồi Baloo với ta cả hai đã làm những trò ngu ngốc hệt như lũ chim non trước Điệu Múa Rắn Đói. Tất cả những cái đó, chú Người Con ạ, đều là từ cái việc chú chơi bời với bọn Bandar-log mà ra.
- Đúng, đúng như vậy - Mowgli nói, lòng đầy buồn rầu.
- Hừ! Luật Rừng nói thế nào, bác Baloo.
Baloo không muốn làm Mowgli khổ sở thêm một tí nào nữa, nhưng nó không thể xuyên tạc luật pháp, vì vậy nó lẩm bẩm:
- Buồn phiền chưa phải là hình phạt. Nhưng bác Bagheera, nên nhớ rằng nó còn bé quá mà.
- Tôi sẽ nhớ, nhưng nó đã làm bậy, và bây giờ thì phải đánh đòn. Mowgli, chú có gì để nói không?
- Không có gì. Tôi đã làm bậy. Baloo và bác đã bị thương. Đánh là phải.
Bagheera đập yêu chú năm sáu cái. Theo cách nhìn của một con báo thì đập như thế chỉ vừa đủ đánh thức một con báo con, nhưng đối với một chú bé bảy tuổi, đó là một đòn nghiêm khắc chả ai muốn nếm.
Xong đâu đó, Mowgli hắt hơi và nhấc mình dậy không kêu một tiếng.
- Bây giờ - Bagheera nói - hãy nhảy lên lưng ta, chú em! Chúng ta trở về nhà.
Một trong những cái hay của Luật Rừng là: trừng phạt xong là xong nợ, không còn rầy rà gì về sau.
Mowgli ngả đầu trên lưng Bagheera ngủ li bì, đến nỗi đặt xuống bên Sói Mẹ trong hang nhà mình rồi, chú vẫn chưa tỉnh.