“Cảnh Nhuế...!tôi muốn...”
Trì Gia nhắm hai mắt, lặp đi lặp lại nói “muốn” với đầu dây bên kia, nàng muốn nói ra mang theo cảm giác bất cần đời, nhưng khi những lời này bật thốt ra khỏi miệng, nàng như chú cừu con bị thương tủi thân đang khẽ rên, nghe vào, còn có chút đáng thương.
“Hiện tại liền muốn...!muốn lên giường với chị...” Trì Gia uống đến điên rồi, rõ ràng trong lòng muốn nói là “Tôi nhớ chị”, lời nói ra khỏi miệng lại thành “Tôi muốn chị”, bởi vì vế sau càng dễ nói ra hơn là vế trước, còn có thể nói không cần kiêng kỵ gì.
Cảnh Nhuế từng chủ động đưa ra hai lần kết giao, Trì Gia đều cự tuyệt, nàng làm sao có thể đáp ứng? Đột nhiên thích phải phụ nữ, nàng bất an, túng quẫn, kỳ thật nàng càng cần có cảm giác an toàn và cổ vũ nữa, mà không phải một lần rồi lại một lần giao hoan trên giường.
Về sau lại, Trì Gia càng lên giường với Cảnh Nhuế lại càng cảm thấy khó chịu, đến cả việc hôn môi với cô ấy, cơ hồ là nương khoái cảm phát tiết, bởi vì là dùng tình cảm thật.
Nhưng cảm giác Cảnh Nhuế cho nàng, luôn là như gần như xa, chợt xa chợt gần, nhiệt tình cùng lãnh đạm luân phiên nhau.
||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||
Lúc ấy Trì Gia nói với Cảnh Nhuế “Tôi sẽ không come out”, mà không phải “Đôi ta không có khả năng”, đáy lòng xem như có ôm có một tia chờ mong đi, tiềm thức hy vọng Cảnh Nhuế có thể cho nàng nhiều hứa hẹn hơn một chút, cũng làm cho bản thân nhiều chút dũng khí tiếp nhận hơn, ít nhất lý do hai người ở bên nhau không phải chỉ là “Tôi lên giường với cô thật sướng”.
Này đại khái chính là rõ ràng là nàng cự tuyệt Cảnh Nhuế, nhưng đảo mắt lại thấy Cảnh Nhuế cùng dây dưa với người phụ nữ khác, vẫn sẽ là nguyên nhân khó chịu.
Bởi vì một tia chờ mong tại đáy lòng kia, đều bị rút ra.
Tuy rằng nàng và Cảnh Nhuế chưa từng xác định quan hệ, nhưng lúc này Trì Gia rốt cuộc nếm được mùi vị bị vứt bỏ, có thể là báo ứng, trước kia nàng vứt bỏ nhiều người như vậy, làm tổn thương trái tim nhiều người như vậy, cho nên hiện tại mới gặp phải Cảnh Nhuế, làm nàng cũng nếm thử mùi vị khó chịu.
Thất tình, Trì Gia cũng chưa từng mua say giống như đêm nay.
“Sao chị lại không nói lời nào...!Chị...!Nói chuyện đi...” Trì Gia lải nhải một mình nửa ngày, cũng không thấy đối phương đáp lại, mới cảm thấy không đúng.
“Trì Gia” Cảnh Nhuế nghe thấy giọng Trì Gia, sắc mặt không tốt lắm, đêm nay nàng phải uống nhiều bao nhiêu, mới có thể chủ động gọi điện thoại cho mình, nói những lời này, “Cô uống nhiều rồi.”
“Tôi không uống nhiều!” Trì Gia khó chịu mà trở mình trên sô pha, “Không phải là chị đã nói...!muốn lên giường với chị thì gọi điện thoại cho chị sao...”
Cảm thấy khó chịu, Cảnh Nhuế nghe thanh âm Trì Gia cảm thấy khó chịu, nếu là trước kia có người đến quấn lấy cô như vậy, đã sớm bị cho vào blacklist.
“Đêm nay ở chỗ tôi có người, không được tiện, cô uống say, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghe được “có người, không được tiện”, Trì Gia trở nên cứng đờ, sắp không thể giữ được di động trong tay, nháy mắt cũng tỉnh táo lại không ít, nhớ tới hình ảnh Cảnh Nhuế ôm người phụ nữ khác ở quán bar, cũng phải, Cảnh tiểu thư yêu giường như vậy, cứ như Teddy dính người, sao có thể không đem người mang về giường.
“Làm phiền rồi.” Một câu này, Trì Gia nói được rõ ràng.
“Trì Gia...” Cảnh Nhuế còn muốn nói, Trì Gia đã ngắt điện thoại, câu nói vừa rôi chắc chắn Trì Gia đã hiểu lầm.
Cảnh Nhuế nhìn Ninh Thiển phía sau đang cầm nước coi là rượu mà uống, rồi lại nhìn di động, phải giải thích với cô ấy sao? Nếu về sau không định quấn lấy nhau nữa, cũng không cần phải giải thích.
Tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, Cảnh Nhuế đau đầu, từ khi nào mà cô cũng bắt đầu lăn tăn vì chuyện tình cảm? Không đáng.
Lăn lộn tới lăn lộn đi ở chuyện tình cảm, trên cơ bản chính là công dã tràng, so với làm đầu tư nguy hiểm còn lớn hơn.
Trì Gia thất thần nhìn chằm chằm trần nhà, cái gì mà người đầu tiên chủ động quyến rũ? Tại đêm nay, hồ ly tinh lại ôm ấp người phụ nữ nào gọi “cục cưng”.
Nghĩ, Trì Gia đột nhiên cảm thấy ghê tởm, nàng chạy như bay vào WC, xây xẩm mặt mày nôn ra...
Ôm lấy bồn cầu ngủ quên, ngày hôm sau Trì Gia tỉnh lại, bị cảm nặng, đến cả thở thôi cũng khó.
*
Ninh Thiển liên tục mấy đêm đều mua say, không còn đối tượng thầm mến, cô ấy cảm thấy như thể tâm hồn mình trống rỗng.
Quán bar, có một người cũng đang cảm thấy như thể tâm hồn mình trống rỗng, đó chính là Trì Gia.
Hoàn cảnh của hai người vô toàn giống nhau, không phải thất tình, mà còn hơn cả thất tình, bốn phía đều bị vây bởi luồng áp suất thấp.
Trì Gia một ly nối tiếp một ly, người bên cạnh cũng như vậy, cảm thấy có chút quen mắt, Trì Gia nhìn kỹ, "Giám đốc Ninh?”
Ninh Thiển ngẩng đầu, “Trì Gia...!một mình cô đến uống rượu?”
“Ừ, quen rồi.” Trì Gia thấy Ninh Thiển cũng đã uống không ít, còn mặt mang tâm sự, phỏng chừng cũng là tâm tình không tốt.
Ninh Thiển ngày thường làm người thực thân thiện, tuy rằng là tổng giám, nhưng ít khi thể hiện rằng mình là lãnh đạo, hơn nữa tâm hồn trẻ tuổi, cùng nhóm nhân viên trẻ của công ty cũng dễ trò chuyện.
“Đã lâu rồi không nghe cô lên sân khấu hát.”
Trì Gia cười khổ, “Trạng thái không tốt.”
“Tâm tình không tốt sao? Uống nhiều như vậy?” Ninh Thiển đi đến bên cạnh Trì Gia, dù sao đều là một mình, còn không bằng ngồi với nhau, uống với nhau.
“Đúng vậy, tâm tình không tốt.”
“Trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Trì Gia thoải mái cười cười, “Đêm nay cái gì cũng không quan tâm nữa, giám đốc Ninh, tôi kính cô.”
“Tan làm rồi cũng đừng gọi tôi là giám đốc Ninh, nghe cứ như tăng cả vậy.” Ninh Thiển cụng ly với Trì Gia.
Uống thêm mấy ly, có chút say, hai người nói chuyện càng thêm thoải mái, Trì Gia nằm trên quầy bar, “Khẳng định tâm trạng cô không kém bằng tôi...”
“Cô thất tình?”
“So thất tình còn thảm hơn...!Cô từng gặp phải loại người này chưa...!Luôn miệng nói muốn theo đuổi cô...!Cô với cô ta lên giường, không quá mấy ngày cô ta lại lên giường với người phụ nữ khác..."
“Đm, này cũng quá tiện!” Ninh Thiển mắng đến lòng đầy căm phẫn, nhưng quay đầu lại ảm đạm nói, “Tiểu Trì, tôi vẫn cảm thấy tôi còn thảm hơn cô...!Người tôi yêu thầm sắp được mười năm, mấy ngày trước lên giường với tôi, sau mới nói với tôi cô ấy kết hôn rồi...”
Uống rượu rồi lại uống uống, hai người bắt đầu so ai thảm hơn ai.
Vừa nghe đến yêu thầm mười năm, Trì Gia giận đến đập bàn, “Vậy cô đúng là thảm hơn tôi...!Này con mẹ nó quả thực không phải người...”
“Đúng là vậy đó...!tôi vẫn không quên được cô ấy.”
Trì Gia đưa mắt nhìn hư không, “Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình thật tiện, vì cái gì mà còn nhớ cô ta...”
“Đến, chúng ta tiếp tục uống rượu.”
“Vì cuộc sống ngày mai, cụng ly!!!”
Đêm nay, Trì Gia và Ninh Thiển uống đến quay cuồng, có thể là do có tâm trạng tương tự, mới phá lệ thưởng thức lẫn nhau.
Trì Gia uống say, trong miệng vẫn luôn gọi, “Cảnh Nhuế...!Cảnh Nhuế...”
11 giờ tối, Cảnh Nhuế nằm ở trên giường nhìn di động, lúc lướt album, ngẫu nhiên nhìn thấy một tấm ảnh.
Là lần đi Phong Sơn, dưới ánh hoàng hôn, cô tùy ý chụp Trì Gia.
Vẫn luôn muốn xóa bức ảnh đi, nhưng rất nhiều lần cô cũng chưa ấn được nút xoá, cho nên liền giữ lại.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Trì Gia trong ảnh, âm thầm xuất thần, cô thích Trì Gia, có vẻ có chút không bình thường.
Trì Gia là người đầu tiên cô chủ động đưa ra lời kết giao, cô còn chủ động đến hai lần, mà Trì Gia cũng cự tuyệt cô hai lần, đều không thú vị như vậy, nhưng vì sao còn nhớ thương người này?
Ninh Thiển gọi điện thoại, Cảnh Nhuế có chút không muốn nhận, phỏng chừng lại là việc tương tự lần trước.
Ninh đại tiểu thư đều là người sắp 30 tuổi rồi còn là não luyến ái như vậy, cứ như không có tình yêu thì trời sẽ sụp xuống vậy, an ủi cô ấy một hồi hai lần còn được, nhiều lần hơn Cảnh Nhuế cũng không muốn cùng lăn lộn với cô ấy.
Về điểm này, Cảnh Nhuế và Ninh Thiển thật sự không có tiếng nói chung, lại nói, có chút sương mù nhất định phải dựa vào bản thân tự mình đi ra.
Tiếng chuông vang lên mười mấy giây, Cảnh Nhuế vẫn ấn nhận.
“Cảnh Nhuế, rốt cuộc cậu cũng nhận điện thoại.”
“Uống rượu thì tôi không rảnh, cậu cũng uống ít thôi.”
“Trì Gia uống say, bây giờ cậu lại đây một chuyến...”
Này hai người, như thế nào lại chạy đến uống rượu với nhau? Cảnh Nhuế còn đang buồn bực, nghe Ninh Thiển nói vậy, hẳn là cô ấy cũng uống không ít.
“Cô ấy uống say thì có liên quan gì tới tôi.” Cảnh Nhuế nói thật bình đạm.
“Cô ấy uống say không liên quan tới cậu, cô ấy uống say, trong miệng cứ luôn gọi tên của cậu vậy mà lại không liên quan tới cậu!” Ninh Thiển nghe Trì Gia gọi tên Cảnh Nhuế, mới nhớ tới, thì ra người trong miệng Trì Gia nói đến, chính là Cảnh Nhuế.
Bởi vì đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lúc này Ninh Thiển thay Trì Gia thực thi công lý, cứ như vì mình thực thi công lý, gần như là thét lên, “Họ Cảnh kia, cậu thích chơi thì đi tìm người trong cộng đồng mà chơi! Làm gì phải đi trêu chọc một cô bé đơn thuần nhà người ta?! Cậu chơi thì sướng rồi, thế người ta thì sao? Trì Gia thích cậu! Cậu thì hãy rồi, lên được giường xong là trở mặt không nhận người! Không thích cũng đừng có lên giường...”
Thêm cả oán khí với Ôn Cận, Ninh Thiển dốc toàn bộ vào trên người Cảnh Nhuế, mắng đến thoải mái.
“Ninh Thiển, cậu không rõ tình hình cũng đừng nói bậy.”
“Tôi nói bậy?” Ninh Thiển đưa điện thoại di động đến bên miệng Trì Gia.
Cảnh Nhuế nghe được thanh âm mơ hồ của Trì Gia, lẩm bẩm, “Cảnh Nhuế...”
Khi nghe được Trì Gia gọi tên mình, trong đầu Cảnh Nhuế hiện lên bộ dáng ngày đó Trì Gia đội trời tuyết lớn mang thuốc đến chỗ mình, đồng dạng...có cảm giác đau lòng.
“Cậu nghe được không?” Lại là giọng nói chói tai của Ninh Thiển.
Cảnh Nhuế từ trên giường đứng dậy, “Bây giờ hai người đang ở đâu?”.