Trì Gia vốn còn đang mệt mỏi sắp ngủ, nàng nằm trong lòng ngực Cảnh Nhuế đùa giỡn lưu manh, đột nhiên nghe Cảnh Nhuế nói như vậy thì chui đầu ra: “Đi gặp mẹ chị sao?”
Nàng và Cảnh Nhuế mới chính thức yêu nhau không đến một tháng, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, tình nùng ý mật, Trì Gia hoàn toàn chưa tính đến chuyện đi gặp phụ huynh lúc này.
Gặp phụ huynh, chắc chắn tương đương với việc phải đối mặt với sự thật.
Cảnh Nhuế cũng đoán được Trì Gia sẽ có phản ứng như thế này, đúng là chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cô lo lắng mẹ cô cố ý tác hợp cô với Bùi Du, cho nên quyết định sớm dẫn Trì Gia ra mắt mẹ cô, đồng thời cũng nói rõ ràng chuyện tình càng sớm càng tốt.
Trì Gia vẫn còn trong trạng thái mông lung.
“Quan hệ của chúng ta cũng không phải không có người nhìn ra.” Cảnh Nhuế vuốt ve mặt Trì Gia, trêu chọc nàng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn mang đối tượng yêu đương của mình đến gặp người nhà.
Thấy Trì Gia đỏ bừng mặt, Cảnh Nhuế không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng, trấn an nói: “Chỉ ra mắt mẹ chị và ăn một bữa cơm với bà ấy thôi.
Em yên tâm đi, bà ấy sẽ không phản đối chúng ta.”
Mặc dù vậy, Trì Gia vẫn do dự: “Em…”
Thật ra Cảnh Nhuế nguyện ý dẫn nàng đi gặp bố mẹ, nàng nên vui mới phải, ít nhất điều này chứng minh Cảnh Nhuế thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
“Chưa chuẩn bị tốt tinh thần sao?”
“Đúng vậy…”
“Chị nói rồi, có chị ở đây em không phải sợ cái gì cả.” Cảnh Nhuế nghĩ ngợi một lát cảm thấy mình vẫn không nên cưỡng ép Trì Gia, đứng ở góc độ của Trì Gia thì việc này đúng là gây áp lực cho nàng.
Trì Gia im lặng một lát, bởi vì chuyện ra mắt này mà không hiểu sao nàng cảm thấy nặng nề, trong lòng hỗn loạn không yên.
Trì Gia cứ im lặng như vậy làm cho Cảnh Nhuế có cảm giác bất an, cô nâng mặt Trì Gia, để nàng nhìn thẳng mình, hai người nhìn nhau hồi lâu, cô mới nói: “Em phải đồng ý với chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Không được chạy trốn.” Cảnh Nhuế ôm chặt Trì Gia vào lòng, lúc này cô thực sự có cảm giác không thể rời xa nàng được, Cảnh Nhuế nhìn thẳng vào mắt Trì Gia nói: “Ngoan ngoãn ở bên cạnh chị, đừng có một ngày nào đó đột nhiên bỏ lại chị mà chạy.”
“Em có thể đồng ý với chị không?” Cảnh Nhuế cấp thiết cần một câu trả lời chắc chắn.
Kỳ thật mỗi khi Cảnh Nhuế nghiêm túc như thế này, Trì Gia rất có cảm giác an toàn, nhất là mỗi lần Cảnh Nhuế nói với nàng “Có chị ở đây em không phải sợ cái gì cả.”
“Có thể.” Trì Gia cười cười, cho Cảnh Nhuế câu trả lời chắc chắn, cuộc sống của nàng là của chính nàng, nàng thật vất vả mới gặp được tình yêu của đời mình, sao có thể ngu ngốc vứt bỏ chứ.
Nàng luyến tiếc.
Một đêm thật dài.
Trên giường, Cảnh Nhuế ôm Trì Gia vào trong lòng ngực, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, cô nhỏ giọng nói rất nhiều: “Chị biết em lo lắng cái gì, em không cần tự tạo áp lực cho bản thân, chị sẽ ở bên em cùng bảo hộ em.
Chị nghĩ khi chúng ta ở bên nhau, em sẽ luôn vui vẻ giống như đêm nay…”
“Được.” Trì Gia tựa vào vai Cảnh Nhuế, trong lòng vô cùng cảm động, hồ ly tinh nhà nàng có lúc sẽ không đứng đắn, nhưng lúc đứng đắn nghiêm túc trò chuyện tâm tình cũng có thể làm cho nàng đỏ vành mắt.
“Lại nói tiếp, chị thì sao?” Trì Gia khẽ trở mình, nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế: “Nếu chị dám tìm người phụ nữ khác ở sau lưng em, em sẽ…”
Trì Gia không biết nên nói như thế nào, bởi vì chính nàng cũng không biết mình sẽ như thế nào.
“Nếu chị tìm người phụ nữ khác, em muốn xử lý như thế nào?” Cảnh Nhuế đùa giỡn hỏi.
Trì Gia thở phì phò, trực tiếp ngồi dậy, cầm cái gối đầu đập mạnh vào người Cảnh Nhuế, quả thực là đang tái hiện một bức tranh ‘bạo hành gia đình’: “Chị còn định đi tìm người phụ nữ khác sao?”
“Trì Gia, chị thấy tương lai em mới có thể là người bạo hành gia đình đấy.
Em như thế mà vẫn còn sức lực sao…” Vừa rồi hai người quấn quýt trên giường lâu như vậy, hiện giờ đến giọng nói của Cảnh Nhuế cũng đã hư nhược, cô vươn tay níu lấy tay Trì Gia: “Em đừng náo loạn nữa, ngày mai lại không dậy đi làm được.”
Trì Gia bĩu môi, ném cái gối đầu sang một bên, lại nghĩ đến chuyện ra mắt… sắc mặt nàng vẫn không vui.
Cảnh Nhuế cũng ngồi dậy, mệt mỏi cười cười, sau đó ghé qua… mạnh mẽ hôn lên môi Trì Gia, lại nói nhiều lời nữa cũng không bằng một lần mạnh mẽ hôn.
"Ừm…"
Vài giây sau, Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế hôn đến ngoan ngoãn.
Mỗi lần giận dỗi, cãi vã, hồ ly tinh sẽ có chiêu này, có khi còn trực tiếp cởi quần áo đền bù thịt cho nàng luôn, Trì Gia chắc chắn không chịu nổi mấy chiêu này của cô…
Sắc đẹp ở trước mặt, mặt mũi tiết tháo đều có thể vứt sạch.
Cảnh Nhuế được một tấc lại muốn một thước, hết hôn rồi lại ôm lấy Trì Gia chậm rãi ngã xuống giường, đè lên trên người nàng, môi hai người quyến luyến dán chặt vào nhau không rời, không buông.
“Lại là chiêu này… ừm…” Vừa nói xong, Trì Gia còn trở mình hung hăng ở trên người Cảnh Nhuế.
"Dùng được là được."
Trì Gia hừ nhẹ một tiếng, cả người bị hôn đến mềm nhũn rồi, có thể không dùng được sao?
Người ta hôn chúc ngủ ngon chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, còn Trì Gia và Cảnh Nhuế mỗi lần hôn chúc ngủ ngon, nhất định phải hôn đến không thở nổi, hơn nữa, Cảnh Nhuế động một chút lại thích hôn nàng.
“Không trêu chọc em nữa, ngủ đi.” Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, điều chỉnh tư thế để nàng nằm thoải mái, cô nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười.
Trì Gia thỏa mãn liếm liếm môi, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Cảnh Nhuế, cũng cảm thấy mình và Cảnh Nhuế là một đôi trời sinh, khó trách trên app kết duyên, mức độ xứng đôi lên đến 99,99%.
Một lần gặp gỡ, một lần dây dưa không rõ, nhất định sẽ ở bên nhau.
Ngắm nhìn cô một lát, Trì Gia mới hài lòng mà tắt đèn.
Có Cảnh Nhuế ôm ngủ, đêm nay Trì Gia ngủ ngon hơn so với ngày thường.
***
Mấy ngày gần đây, nhiệt độ hơi giảm.
“Nếu con cảm thấy không thoải mái thì đi ngủ sớm một chút.” Mẹ Cảnh vốn định buổi chiều bay trở về thành phố S, lại thấy con gái mình không thoải mái, không an tâm, bèn ở lại thêm ít hôm: “Con uống thuốc chưa?”
“Con uống thuốc rồi, chỉ là cảm mạo thông thường thôi, mẹ đừng lo lắng.” Cảnh Nhuế vẫn tiếp tục bận rộn trong phòng làm việc: “Mẹ cũng đi ngủ sớm đi, con không sao đâu.”
“Con đừng làm việc quá muộn nhé.” Nói xong, mẹ Cảnh cũng không có rời khỏi phòng làm việc mà lẳng lặng ngồi ở một bên.
Cảnh Nhuế đoán mẹ mình có chuyện muốn nói, ngẩng đầu cười: “Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Du Du lo lắng con làm việc quá mệt mỏi nên mới cố ý đến thành phố L.
Tối nay nghe nói con sinh bệnh, chuyện gì cũng gạt hết muốn chạy qua đây chăm sóc con.
Lúc trước con bé cũng nói chuyện thẳng thắn với mẹ rằng con bé thích con, mẹ cảm thấy đây là chuyện tốt, hai người các con cũng rất xứng…”
Quả nhiên vẫn là chuyện này.
Cảnh Nhuế cắt ngang lời mẹ Cảnh muốn nói, lại một lần nữa nhấn mạnh: “Con có bạn gái rồi.”
“Con thì lúc nào mà không có bạn gái chứ?” Mẹ Cảnh vẫn ôn hòa ói: “Trước kia tuổi còn nhỏ ham chơi, mẹ không nói con.
Nhưng bây giờ tuổi con đã không còn nhỏ nữa, có một số chuyên cần phải nghiêm túc lo lắng.”
“Lúc trước cũng chính bố mẹ đã nói sẽ tôn trọng tình cảm tự do hôn nhân của con.”
“Mẹ chỉ đề nghị với con.
Con thích phụ nữ, chẳng phải mẹ cũng không phải đối sao? Mẹ quan tâm con nên mới nói như vậy.
Du Du là thật lòng thích con, con có thể cho con bé một cơ hội, nghiêm túc nói chuyện.” Mẹ Cảnh cũng chỉ có một cô con gái bảo bối, từ nhỏ đã được nuông chiều, nhưng cũng bởi vì quan tâm, cho nên mới muốn lo lắng đến chuyện tình cảm của Cảnh Nhuế.
Nếu Cảnh Nhuế có thể kết đôi với Bùi Du chẳng phải là rất tốt sao, mẹ Cảnh cũng tỏ vẻ mình ưng thuận mối quan hệ này.
“Nhưng con không thích cô ta.” Cảnh Nhuế đứng dậy ngồi vào sô pha bên cạnh mẹ Cảnh, ôm lấy hai vai bà ấy: “Mẹ cũng đừng quan tâm chuyện của con nữa, lần này con là thật sự nghiêm túc.”
Mẹ Cảnh do dự một lát, khó có thể tin được nói: “Nghiêm túc với bạn gái hiện tại của con sao?”
“Đúng vậy, con và cô ấy có thể đến bên nhau đã không dễ dàng gì rồi.” Nhắc tới Trì Gia, khóe môi Cảnh Nhuế không nhịn được nở một nụ cười ngọt ngào: “Bây giờ con có thể hiểu được, vì sao lúc trước bố có thể theo đuổi mẹ tận sáu năm trời.
Có lẽ khi gặp được đúng người, rất khó có thể đặt một người khác vào trong tim mình.”
Cảnh Nhuế tuy không phải chuyện nào cũng tâm sự với mẹ của mình, nhưng cô cũng thường xuyên nhắc đến chuyện tình cảm.
Lời nói này thế mà lại từ trong miệng con gái của mình nói ra sao?! Cảm thấy Cảnh Nhuế như thay đổi thành một người khác, mẹ Cảnh dùng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn cô, bà ấy lại càng hiếu kỳ: “Không biết là con gái nhà ai mà có thể khiến cho con giao trái tim cho người ta như thế?”
Cảnh Nhuế cười cười, rèn sắt ngay khi còn nóng nói: “Cho nên mẹ tiết kiệm tâm trí một chút đi, đừng tốn sức tác hợp cho con với Bùi Du.
Gần đây con rất không thích cô ta, dưa hái xanh không ngọt; thứ hai, con gái của mẹ đã có người trong lòng rồi.”
Thấy con gái mình mà từ trước đến nay ‘Đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá’ này đột nhiên nói mình có người trong lòng rồi, mẹ Cảnh đương nhiên là bất ngờ, càng nghe Cảnh Nhuế nói như vậy, bà ấy lại càng muốn biết là ai có bản lĩnh lớn, có thể gắt gao nắm chặt con gái bà ấy trong tay như vậy.
“Nếu đã là bạn gái của con, mẹ cũng nên tìm hiểu một chút đúng không?” Trước kia Cảnh Nhuế có bạn gái hay không, mẹ Cảnh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ để ý, nhưng lần này lại rất đặc biệt, đến mức khiến bà ấy cảm thấy thích thú: “Con có ảnh chụp không? Cho mẹ nhìn xem trước nào.”
Dưới sự thúc giục của mẹ Cảnh, Cảnh Nhuế lấy di động ra, mở album ảnh, tìm tấm ảnh cô chụp trộm nàng lúc mặt trời lặn, đó là tấm ảnh mà cô thích nhất, tóc dài cùa Trì Gia bị gió thổi tung bay, nàng nở nụ cười thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.
Mẹ Cảnh nhìn chằm chằm ảnh chụp Trì Gia một lúc, ánh mắt đầu tiên liếc nhìn đã không nhịn được cảm thán một câu: “Cô bé này thật sự xinh đẹp hơn những bạn gái trước kia của con.”
“Người thật ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn.” Tổng giám đốc Cảnh cũng không chút khách khí mà khoe khoang vợ mình, lúc này mà Trì tiểu thư nghe thấy được, đoán chừng cười đến không ngậm được miệng.
“Nhìn qua thì vẫn còn nhỏ tuổi.”
"Hai mươi ba tuổi…"
Mẹ Cảnh lại tìm hiểu một số thông tin về Trì Gia, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ, cô bé này ngoại trừ xinh đẹp thì tất cả đều rất bình thường, thế nhưng Cảnh Nhuế lại vẫn thích nàng, chỉ cần nhắc tới một chuyện liên quan đến nàng, cô đều nở một nụ cười rạng rỡ.
Sợ là lần này Cảnh Nhuế thật sự thu tâm.
“Lần sau con sẽ tìm một thời điểm thích hợp dẫn cô ấy về nhà để bố mẹ chính thức gặp mặt.” Cảnh Nhuế cầm tay mẹ Cảnh: “Con cũng hy vọng mẹ và bố có thể tôn trọng lựa chọn của con.”
Cảnh Nhuế cũng đã tính toán đến việc đưa người về nhà ra mắt, lúc này mẹ Cảnh mới thật sự tin tưởng lần này Cảnh Nhuế là nghiêm túc.
Dù sao nhiều năm như vậy, ngoại trừ trong nhà thúc giục, Cảnh Nhuế cũng chưa từng có ý định chủ động dẫn đối tượng của mình về nhà.
Mẹ Cảnh bất đắc dĩ nói: “Con đã quyết định rồi, mẹ với bố con còn có thể làm được gì chứ?”
Có người có thể làm cho Cảnh Nhuế hồi tâm, kiềm chế lại đã là tốt hơn so với việc để cô ngụp lặn trong xa hoa đồi trụy rất nhiều rồi.
“Sau này mẹ cũng đừng cố ý chế tạo cơ hội cho con với Bùi Du nữa, miễn cho con phải ngượng ngùng.” Cảnh Nhuế nói chính là tối nay, mẹ cô cố ý để Bùi Du qua chỗ cô ở qua đêm.
“Mẹ cũng lười quản.” Mẹ Cảnh ngược lại đứng dậy, nói với Cảnh Nhuế: “Con cũng nên giải thích rõ ràng với người ta, đừng lúc nào cũng không minh bạch như thế làm cho người ta hiểu lầm.”
“Con biết rồi, mẹ đi ngủ sớm một chút đi.” Cảnh Nhuế nghĩ thầm, bây giờ cô cũng không dám hơi có va chạm thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào khác, nếu không ‘ngọn núi lửa’ trong nhà kia sẽ bùng nổ phun trào.
Cảnh Nhuế vẫn ở trong phòng làm việc vội vàng xử lý công văn mãi cho đến mười giờ đêm, cảm thấy hơi mệt mỏi mới gọi điện thoại cho Trì Gia.
Trì Gia cũng vừa tăng ca xong, còn đang đứng chờ thang máy, di động đột nhiên có chuông, nàng lập tức nở nụ cười.
“Em đang làm gì thế?”
“Em tăng ca sửa bản thảo.”
“Bây giờ vẫn chưa tan tầm sao?” Cảnh Nhuế nhìn thời gian, đã muộn như thế này rồi.
“Em đang ở nhà.” Trì Gia vội sửa miệng, nếu nàng nói mình còn đang ở công ty, Cảnh Nhuế chắc chắn sẽ lo lắng.
“Chị cũng tăng ca ở nhà.”
Trì Gia nói chuyện với Cảnh Nhuế vài câu, cảm thấy không được thích hợp, bình thường tuy nàng hơi vô tâm nhưng lại rất mẫn cảm với bạn gái của mình: “Chị bị cảm đúng không?”
Cảnh Nhuế xoa xoa thái dương: “Chị không sao, đã uống thuốc rồi.”
“Em sẽ đến ngay bây giờ!”
Cảnh Nhuế nghe thấy Trì Gia lo lắng: “Ngốc, chị chỉ bị cảm mạo thông thường thôi, đã muộn như thế này rồi, em đi ngủ sớm một chút đi, tối mai chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé.”
“Chị cũng đừng làm việc quá muộn nhé.” Trì Gia nhỏ giọng nói, thuận miệng lải nhải mấy câu: “Cũng không biết chị tham công tiếc việc như vậy để làm chi…”
“Để kiếm tiền nuôi vợ.”
Trì Gia theo bản năng đáp trả lại: “Em cũng có thể tự nuôi sống em, không cần chị nuôi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Cảnh Nhuế nghe vậy thì cười không ngừng.
Qua vài giây, Trì Gia mới chậm chạp hiểu ra Cảnh Nhuế đang cười cái gì, nàng lơ là một chút lại để cho hồ ly tinh chiếm tiện nghi rồi.
Lại nói chuyện mấy câu rồi mới cúp điện thoại, thang may vừa vặn đến.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, gió lạnh thổi tới, Trì Gia xoa xoa cánh tay, phát hiện ra mình chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Nàng đứng bên đường, vẫy một chiếc xe taxi
Cuối cùng vẫn báo địa chỉ nhà Cảnh Nhuế.
Cũng chỉ hơn mười phút chạy xe.
Tiền trảm hậu tấu, thuận tiện cho hồ ly tinh một niềm vui bất ngờ.
Trong lòng vốn đã muốn gặp Cảnh Nhuế, vừa rồi lại nghe thấy Cảnh Nhuế không thoải mái, Trì Gia lại càng muốn gặp hơn….