Trong thời gian tiếp theo, Trường An thường thích đến gần Cố Lý, ngồi xem y viết chữ, đọc sách, không làm gì khác, chỉ ngồi yên lặng đứng nhìn cho đến khi học xong rồi mới đi.
Ban đầu Cố Lý còn hơi không quen, dần dà cũng quen với việc này.
Một lần, Trường An xin nghỉ nửa ngày để về nhà, khi trở lại giảng đường thì không thấy Cố Lý đâu.
Hắn bắt đầu tìm kiếm và thấy Cố Lý dưới một cái cây.
Lúc đó, Cố Lý đang bị một đám trẻ con bắt nạt.
Trường An tức giận, lao vào bảo vệ Cố Lý và hét lên: "Từ giờ ta sẽ bảo vệ người này, nếu có ai đó bắt nạt y, ta sẽ dùng nắm đấm này để hầu hạ kẻ đó.
Còn không mau tránh ra!"
Những người xung quanh nhìn thấy Cố Lý là giang hồ giảng đường thì ngay lập tức tản ra, chỉ còn lại hai người họ.
Trường An kiểm tra cẩn thận cơ thể của Cố Lý, nhẹ nhàng thở phào khi xác nhận không có vết thương nào.
Sau đó, hắn nhìn vào khuôn mặt của Cố Lý, khuôn mặt của y đầy nước mắt.
Trường An lau những giọt nước mắt trên mặt Cố Lý đi, thở dài: "Sao lại khóc nữa rồi?"
Cố Lý khóc lóc nói: "Họ...!chửi ta...!cha không yêu, nương không thương, nói ta là đứa trẻ bị bỏ rơi."
Trường An ôm chặt y vào lòng, vuốt ve lưng an ủi y: "Bọn họ nói gì thì ngươi cũng chẳng quản được, nhưng nếu ngươi để ý quá, sẽ làm tổn thương đến tâm hồn mình."
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Cố Lý vẫn gật đầu, rồi thoát khỏi vòng tay của Trường An, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao...!ngài lại tốt với ta đến như vậy?"
Y đã quen sống một mình ở quê nhà, đột nhiên có người quan tâm mình như vậy, có chút đắc ý, nhưng y cũng biết hai người có địa vị chênh lệch nhau, cho nên cũng không dám tự phụ.
Trường An nghe vậy cười toe toét: "Chúng ta là bằng hữu."
"Tại sao lại là ta?" Cố Lý Không rõ lắm.
Trường An suy nghĩ một chút, đáp: "Không có nguyên nhân, ta thích ngươi từ tận đáy lòng, mẫu thân nói, đây là tình cảm bằng hữu."
Cố Lý thấy cũng có lý, chưa kể người lớn nói gì cũng không nên cho là sai, nên y đành chấp nhận, nhưng nguyên văn lời nói của nương Trường An là: "Nếu con gặp một người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy yêu thích, đó chính là cảm giác ngưỡng mộ."
Đột nhiên Trường An thần bí lấy từ trong ngực ra một bức tranh, mở ra đặt lên bàn đá, sau đó tự hào hỏi Cố Lý: "Ngươi cho rằng đây là gì?"
Cố Lý lau khô giọt nước mắt trên mặt, thò đầu đến xem và bị cuốn hút bởi bức tranh.
Bức tranh minh họa đầy đủ cảnh quan quốc gia của họ, có rừng non, luồng suối, cây xanh, con người an cư lạc nghiệp, các đỉnh núi cao vút bị mây che, hoặc dốc xuống sông, phong cảnh đẹp không thể tả.
Cố Lý cầm bức tranh trên tay, mê mẩn không rời, rồi hỏi: "Cái này từ đâu mà có vậy?"
Trường An hơi ngượng ngùng trả lời: "Ta lấy nó từ thư phòng của cha mình.
Đây là bức tranh về giang sơn của chúng ta.
Gia tộc ta đã truyền lại nhiệm vụ bảo vệ nó qua nhiều đời."
Cố Lý nghe vậy thì rất trang trọng, trở nên tò mò và kính trọng về người nhà Trường An.
" Nhà ngài có phải là những người mang binh giết giặc không?"
Nói đến đây, Trường An lộ vẻ tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: "Đó là đương nhiên.
Ta đã thấy cha ta mặc chiến bào dũng mãnh và uy vũ như thế nào.
Ta nghe nương ta nói nhà chúng ta nắm giữ binh quyền, có hàng triệu binh lính dưới truớng, rất uy phong.
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Lý thán phục, trong mắt y như có tia sáng lóe lên, lo lắng hỏi: "Rồi sau này ngài sẽ giống cha, hành quân đánh trận sao?"
Trường An chính trực vỗ ngực, kiên định nói: "Đương nhiên, đây là ước mơ của ta."
Nói đến ước mơ, Trường An đột nhiên hứng thú, quay đầu hỏi Cố Lý: "Còn ước mơ của ngươi thì sao?"
Cố Lý cúi đầu nhìn bức tranh trong tay, ngẩng đầu cười với Trường An: "Ta...!hi vọng quốc gia vĩnh viễn như bức tranh này, núi sông vĩnh viễn không tiêu vong."
Trường An cười đắc ý, hứa hẹn: "Nếu ta và ngươi có cùng một ước mơ, vậy ta sẽ thực hiện ước mơ của ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ non sông vạn dặm này.
Đây cũng là quê hương ngươi sinh ra lớn lên."
"Được." Cố Lý vui vẻ cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm..