Cố Lý dần dần quen thuộc với Trường An, không còn cảnh giác với hắn nữa mà thực lòng coi hắn như một bằng hữu.
Trường An đột nhiên đề nghị: "Nếu không chúng ta viết đơn đi, đây là ước định của chúng ta."
Cố Lý cũng khá đồng ý với đề nghị này, Cố Lý viết chữ rất đẹp nên Trường An nhờ y viết hộ, y cũng tự mình ký tên và đánh dấu, một lúc sau Cố Lý viết xong, ký tên của mình ở phía dưới, rồi đưa cho Trường An, Trường An ký tên rất đậm, hai người đồng thời ấn dấu vân tay, Cố Lý giữ làm giấy chứng nhận.
“Lâu lắm rồi Cố Lý không đến lớp, không giống tác phong của y.” Trường An ngồi trong lớp liếc nhìn xung quanh vài lần cũng không thấy Cố Lý đâu.
Trường An cúi đầu suy nghĩ, không biết trong đầu nghĩ đến cái gì, liền vui vẻ cười cười, hắn đã xin phép phụ thân để Cố Lý làm thư đồng kiêm bạn đồng hành của hắn, hắn không nhịn được muốn báo tin cho Cố Lý.
Mùa đông tuyết không ngừng rơi, trên mặt đất tích tụ một lớp dày, càng về đêm càng rơi dữ dội, Trường An bất an, đã một ngày mà Cố Lý vẫn chưa tới học, nhất định gặp phải rắc rối.
Trường An càng nghĩ về việc này, hắn càng lo lắng, vì vậy hắn vội vã lên đường đến nơi Cố Lý sống.
Hắn nhìn thấy khắp nhà Cố Lý treo cờ trắng, đèn lồng trắng tỏa sáng mờ ảo, làm thành chữ “tang” rất bắt mắt, tư thế này nhất định là trong nhà có người qua đời, Trường An lập tức đi vào tìm, lo lắng bỏ lại cha mình đối phó với người gác cửa.
Phụ thân Trường An lo lắng Trường An một mình đi tìm người, cho nên dẫn theo mấy người hầu, không nghĩ rằng sẽ gặp phải nhà đang có tang lễ.
Bước vào cổng, đi qua một lối đi, hắn có thể nhìn thấy sảnh tang lễ, chiếc quan tài đặt ở chính giữa, hai bên chỉ có vài người hầu đang ném giấy vào lò than để đốt, không có người gọi là người lớn, hay người đưa tiễn, hắn cũng không thấy Cố Lý đâu.
Đột nhiên, trên mặt đất bên ngoài tang đường, Trường An nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang quỳ, trời rất lạnh, trên người chỉ có vài bộ quần áo, có lẽ đã quỳ rất lâu, thân thể bị che kín bởi một lớp tuyết.
“Cố Lý!” sau khi Trường An nhận ra người, liền vội vàng đi tới.
Sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, cả người run lên bần bật, từ dưới thân đã không còn cảm giác, trên lông mi còn đọng lại vài hạt tuyết, vừa nhìn thấy Trường An liền hỏi: "Tại sao ngài lại ở đây?"
Trường An lau bỏ tuyết trên người y, sốt sắng hỏi: "Một ngày không thấy ngươi, ta lo lắng nên tới đây, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi quỳ ở chỗ này làm gì?"
Nói đến đây, nước mắt Cố Lý lại trào ra, khiến Trường An hoảng sợ không thôi, Cố Lý khóc nói: "Trường An, nương ta mất rồi! Bỏ ta lại! Họ không cho ta vào để tỏ lòng kính trọng.
Ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quỳ xuống đây, tiễn đưa nương mình."
“Vì sao không cho ngươi vào?” Trường An vừa tức giận vừa khó hiểu.
Cố Lý thổn thức nói: "Thân phận của ta thấp hèn, không được vào chính điện."
Trường An tức giận nắm chặt tay lại, muốn xông vào đánh một trận: "Được rồi, Cố Lý, chúng ta đứng dậy trở về sưởi ấm đi?"
Cố Lý gạt bàn tay muốn đỡ y ra, cố chấp nói: "Không! Ta muốn bảo vệ nương, có lẽ...Ta sẽ quỳ một lúc, lát nữa cha ta sẽ mềm lòng mà cho ta vào gặp nương."
“Nếu hắn muốn, hắn đã không để ngươi quỳ ở chỗ này lâu như vậy rồi!” Hiện giờ Trường An không còn bất cứ cảm tình nào với cha y.
Cố Lý không đáp nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, y không thể gượng dậy được vì tính ngang bướng của mình, không biết phải làm sao với Trường An..