Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!

Điện thoại di động lại rung lên, là tin nhắn thứ hai: “Con phải thường xuyên nhớ kỹ, bây giờ con là chị gái con, Thẩm Từ Tâm, nếu như bị phát hiện, ba mẹ còn chúng ta liền xong đời.”

Cô và chị gái cô là chị em song sinh cùng trứng, chỉ tiếc là từ trong bụng mẹ chị đã mang theo vết bớt, nhìn rất xấu.

Mà lúc Phí lão phu nhân chọn trúng chị đến ở cùng Phí Nam Thành, chị lại rời nhà đi ra ngoài.

Không có cách nào khác, mẹ chỉ có thể khẩn cấp gọi Thẩm Vu Quy từ nhỏ đã ở nước ngoài về, giả trang thành Thẩm Từ Tâm, vượt qua lần nguy cơ này.

Thẩm Vu Quy dùng thuốc màu làm vết bớt đậm hơn, lúc này mới xuống dưới lầu, quản gia đã chuẩn bị xe xong, đưa cô về nhà.

…………..

Trên đường về nhà, vốn dĩ xe đang chạy vững vàng, bỗng nhiên dừng lại.

Trong lòng Thẩm Vu Quy lập tức sinh ra dự cảm xấu, quả nhiên, quản gia áy náy nói: “Thẩm tiểu thư, chiếc xe này…Chết máy rồi!”

Thẩm Vu Quy nhếch môi, dáng vẻ nhìn quen không trách, giọng nói cô có chút nhỏ, mang theo mát lạnh: “Không sao, nơi này cách nhà tôi không xa, tôi tự về được!”


Cô xuống xe, nhìn thấy con đường thông thoáng, có chút dở khóc dở cười: Đây là thể chất xui xẻo!

Từ nhỏ vận khí của cô đã rất không tốt, ngồi xe chết máy là chuyện bình thường, không nghĩ tới chiếc xe Rolls- Royce của Phí gia cũng thế…

Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng về nhà.

Thẩm gia ở một khu biệt thự, biệt thự Thẩm gia có ba tầng, căn bản không thể so với trang viên của Phí gia.

Đứng ở cửa, Thẩm Vu Quy lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra.

Cô đang muốn đi vào, một chiếc xe Passat từ ngoài lái tới, đứng bên cạnh cô.

Sau đó, cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói kinh ngạc của nam giới truyền tới: “Từ Tâm, sao con lại tự mình về?”

Thẩm Vu Quy quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi trên xe, cặp mắt ông ta có ba phần tương tự cô, kinh ngạc nhìn cô.


Bỗng nhiên, ông ta hiểu lầm chuyện gì, trầm giọng nói: “Không phải con chọc giận Phí tiên sinh, bị đuổi về chứ?”

Khóe môi Thẩm Vu Quy nhếch lên, nở nụ cười gằn.

Đây chính là người cha bán con gái cầu vinh, Thẩm Thiên Hạo!

Mà ngồi bên cạnh Thiên Hạo là một người phụ nữ trang điểm đậm, mắt bà ta nhiều đen ít trắng, vẻ mặt cay nghiệt, nói: “Từ Tâm lớn lên thành dạng này, người vừa nát lại xấu, Phí tiên sinh người ta không coi trọng cũng là bình thường.”

Người phụ nữ này là thanh mai trúc mã của cha cô, tên là Bạch Trúc, là người ông ta nuôi bên ngoài nhiều năm, đồng thời Bạch Trúc còn sinh cho ông ta một nam một nữ, người con trai thậm chí còn lớn hơn chị em cô hai tuổi.

Thẩm Vu Quy biết, thời gian mẹ và chị sống ở trong nước không dễ chịu, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, những năm gần đây, họ càng không kiêng nể gì cả, vậy mà trắng trợn đi vào nhà.

Két một tiếng, cửa mở ra.

Có lẽ Vu Mạn Du nghe thấy tiếng nói bên ngoài nên đi ra, mẹ hơi gầy, sắc mặt vàng như nến, dưới mắt mang theo quầng thâm, rõ ràng là lo lắng cả đêm không ngủ.

Bà giữ lấy tay Thẩm Vu Quy, vẻ mặt quan tâm, vành mắt lập tức đỏ lên, “Con gái…Ủy khuất con rồi!”

Thẩm Vu Quy vừa định nói lời an ủi, giọng nói Bạch Trúc vang lên: “Nếu cô ta đã không lấy lòng được Phí tiên sinh, chúng ta qua đó thảo luận chuyện ly hôn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận