Người thành thật O mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau quản gia chủ động tìm anh, bảo chồng cũ A bảo anh đến dùng bữa trong nhà hàng, như thể đó là một phần thưởng nào đó của gã ban phát cho anh.
Người thành thật O nhìn thấy người hôm qua đã chặn đường mình vào tối qua cũng có mặt trên bàn, Giang Đệ thấy anh liền hừ lạnh một tiếng: “Tối hôm qua tôi đã biết là anh, bởi vì trên người anh có pheromone của Liêu Dực Tu, vậy mà còn ở trước mặt tôi giả ngốc.”
Người thành thật O không biết nên nói gì vì thấy mình hơi đuối lý, nhưng mà cũng lâu rồi anh không dám đứng gần chồng cũ A, luôn duy trì khoảng cách ba mét khi thấy gã, vậy thì không có khả năng trên người anh dính pheromone của gã như cô nói. Anh cảm thấy khứu giác của vị tiểu thư họ Giang này chắc chắn có vấn đề.
Chồng cũ A ho khan vài tiếng như muốn cắt ngang đoạn đối thoại này.
Sau đó quản gia giải thích với anh rằng Giang Đệ sẽ ở lại chơi vài ngày, ông còn cố tình nói thêm một câu với người thành thật O là đừng suy nghĩ nhiều.
Người thành thật O đáp “Vâng”, sau đó tự động ngồi cách xa chồng cũ A, nhích gần đến chỗ Giang Đệ, thấy vậy chồng cũ A có chút bất mãn liền yêu cầu anh ngồi gần gã và bảo Giang Đệ cách xa một chút, gã nhanh chóng phân rõ chỗ ngồi của bọn họ.
Lúc đầu người thành thật O hơi bối rối, sau đó nhìn thấy chồng cũ A đang nhìn mình với ánh mắt không mấy kiên nhẫn, lại thấy chồng cũ A đang nói chuyện ấm áp với Giang Đệ khiến anh không khỏi thở dài trong lòng, thế là anh nhanh chóng nhét vài miếng thịt vào miệng và húp thật nhanh vài ngụm súp ngô, chuẩn bị im lặng rời khỏi bàn ăn, có lẽ làm như vậy thì anh sẽ không trở thành bóng đèn nữa.
“Đứng lại!”
Người thành thật O quay lại nhìn gã, chồng cũ A nói: “Anh là ma đói à? Mới ngồi được năm phút thôi mà ăn xong rồi, đã lâu như vậy mà anh vẫn chưa học được phép tắc trên bàn ăn vậy?”
Người thành thật O nghĩ thầm tại sao mình phải học điều đó, trả lời: “Bởi vì tôi là một O thuộc tầng lớp thấp kém đến từ khu R.”
Giọng điệu của chồng cũ A có chút gay gắt: “Anh vẫn nhớ những ngày đó phải không? Đây không phải khu R, đây là cảng D. Tôi không phải kẻ phế vật mà anh đã nuôi ngày đó, tôi là Liêu Dực Tu.”
Người thành thật O không biết phải nói gì, liền quay người bỏ đi.
Tóm lại, xét theo vẻ mặt như bị táo bón trên mặt chồng cũ, có lẽ mấy ngày tới gã sẽ rất tức giận.
Vào một đêm nọ người thành thật O tỉnh dậy cảm thấy khát nên đến phòng bếp tìm uống nước, kết quả mới cầm ly nước lên quay người sang thì thấy hai người họ đang uống rượu trong sân, chồng cũ A đang nói gì đó, trên mặt gã lộ ra nét dịu dàng mà lâu rồi người thành thật O chưa từng thấy, bọn họ thật sự thực xứng đôi, mải suy nghĩ cuối cùng vì một phút thất thần mà để nước nóng tràn ra khỏi ly, trực tiếp chảy xuống cổ tay, anh che miệng không dám lên tiếng vì quá đau nên nước mắt vẫn nặng nề rơi xuống đất, nhưng anh không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác nên yên lặng trở về phòng rửa tay dưới vòi nước thật lâu.
Chờ khi ngẩng đầu lên gương, người thành thật O mới phát hiện mình đã khóc rất nhiều, căn biệt thự này đúng là rất lớn cũng rất xa hoa, nhưng nơi nào cũng khiến người thành thật O cảm thấy xa lạ, anh nhớ về căn phòng nhỏ bé đơn sơ của mình ngày trước, vì đã quen với việc mỗi ngày nhìn thấy nó nên không khỏi nhớ nhung, dường như anh đã hòa nhập thật bình tĩnh nhưng cũng thật sợ hãi, thực ra khi nghe được những lời nói vô tâm của chồng cũ A đêm đó, anh đã không còn lý do nào để kiên trì ở lại.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Cơn đau rát kéo dài đến nửa đêm, anh mơ màng chìm vào giấc ngủ, mãi đến ngày hôm sau anh mới thấy vết phỏng đã xuất hiện dấu hiệu phồng rộp, may mắn là vết thương không quá lớn nhưng có thể là nó sẽ để lại sẹo, người thành thật O cũng không quan tâm đến nó lắm. Anh chỉ cần hạ tay áo xuống và nó sẽ được che chắn kỹ.
Người thành thật O nhớ có lần anh vào bếp nấu ăn bị dầu bắn vào mu bàn tay, vết thương nhanh chóng phồng lên, chồng cũ A liền ôm tay anh vào lòng và thổi nó suốt đêm, gã còn hỏi anh có đau không? Còn nói rằng sau này gã sẽ nấu cho anh.
Người thành thật O buồn bã tự hỏi, nếu trước đây chồng cũ A đối xử tệ với mình như vậy thì anh sẽ không đau buồn đến thế.
Trùng hợp là trong thời gian đó chồng cũ A đi công tác, khi chồng cũ A trở về thì vết bỏng trên cổ tay của người thành thật O gần như đã lành, tuy nhiên nó đã để lại vài vết sẹo xấu xí.
Người thành thật O đã kiểm tra rất nhiều thông tin về vấn đề ly hôn, và cuối cùng anh quyết định nên trực tiếp đi gặp luật sư.
Lần đầu tiên anh ra ngoài, để không ai biết mình đến công ty luật nên anh không cho bất kỳ ai trong biệt thự biết, lặng lẽ đi cũng lặng lẽ trở về. Lúc đầu mọi người còn cười nhạo anh, nhưng anh vẫn muốn giữ thể diện nên không muốn làm ầm ĩ lên.
Bây giờ anh đã đáp ứng được mong đợi của hắn về việc ly hôn, anh chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách riêng tư và hòa bình, sau đó tự mình dọn ra ngoài.
Anh chưa từng nghĩ đến việc muốn Liêu Dực Tu cho mình thứ gì, tốt nhất là vẫn nên tự mình tìm luật sư để soạn đơn ly hôn.
Nhưng khi rời khỏi biệt thự anh mới nhận ra mình quá ngây thơ, nơi này rộng đến nực cười, nửa giờ sau anh rời khỏi nơi đó đến lúc kiểm tra tuyến đường đi thì mới nhận mình còn phải đi bộ thêm nửa tiếng nữa mới đến được trạm chiếc xe buýt gần nhất. Người thành thật O không khỏi nghi ngờ tính thực tế của cuộc sống ở một nơi rộng như thế này.
Người thành thật O tự cổ vũ bản thân, bỗng một chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước mặt anh, cửa sổ xe hạ xuống chính là tên A xa lạ ngày đó trong biệt thự.
Tạ Dận: “Là O của Liêu Dực Tu sao, anh tới đây làm gì?”
Người thật thà O cảnh giác: “Không phải tôi, không phải tôi, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không biết Liêu Dực Tu, tôi chỉ là người đi đường.”
Nói xong, người thành thật O bỏ chạy nhưng không ngờ chiếc xe đuổi kịp và bám sát ở phía sau.
Tạ Dận: “Sao anh lại chạy trốn! Rõ là tôi đã từng nhìn thấy anh ở biệt thự của Liêu Dực Tu, chắc chắn anh là O của hắn.”
Người thành thật O ôm bụng thở hổn hển, anh đầu hàng: “… Được rồi, là tôi, anh có thể không đi theo tôi được không?”
Tạ Dận cảm thấy buồn cười, nói: “Anh đi đâu vậy? Tại sao tài xế không đưa anh đi?”
Người thành thật O: “Tôi muốn đi tập thể dục được không? Tạm biệt, anh đừng theo tôi nữa.”
Rõ ràng là tên A này không hiểu tiếng người nói nên hắn cứ bám theo sau người thành thật O.
Tạ Dận: “Tôi nói này, đi bộ tới đây phải mất hơn một giờ đồng hồ, sở thích của anh cũng thú vị lắm đấy, tôi không có ý xấu. Tôi là bạn của Liêu Dực Tu, này, anh có nghe tôi nói không?”
Người thành thật O cho đó là tiếng muỗi vo ve bên tai, vội vàng lên tiếng: “Liêu Dục Tu dặn tôi không được nói chuyện với bất kỳ A lạ ở bên ngoài, nếu không anh ta sẽ đánh gãy chân tôi.”
Tạ Dận trố mắt, như kiểu không thể tin được: “Không phải chứ, Liêu Dục Tu nghiêm khắc và gia trưởng như vậy sao?”
Người thành thật O gật đầu, cuối cùng cũng đi đến bến xe buýt, sau khi anh lên xe buýt liền thở phào nhẹ nhõm vì đã cắt đuôi Tạ Dận.
Rốt cuộc người thành thật O cũng tìm được công ty luật mà anh nghe nói họ rất chuyên nghiệp, sau khi giải thích yêu cầu của mình với luật sư, luật sư nói: “Thưa ngài, với tất cả sự tôn trọng dành cho thân chủ của mình, yêu cầu của ngài có phần vô trách nhiệm với bản thân.”
Người thật thà O lắc đầu nói rằng đây là yêu cầu của bản thân nên anh sẽ để lại thông tin liên lạc và địa chỉ, luật sư nói sẽ gửi email cho anh sau khi soạn xong đơn ly hôn, khi đọc địa chỉ được ghi lại thì luật sư liền nhìn tên anh vài lần nữa.
Sau đó, người thành thật O lên một trang web “Top 10 điểm tham quan đáng đi nhất ở Cảng D”. Chỗ gần anh nhất là cảng du thuyền, anh cảm thấy vé tham quan hơi đắt nên quyết định ngồi một mình tại một nhà hàng ngoài trời gần đó rồi tự đi mua một ít đồ ăn, dựa người lên thành lan can bên cạnh để hít thở gió biển.
Mắt và mày của người thành thật O mang một nét đẹp xa xăm, kỳ thực nhìn anh cũng khá thanh tú, khuôn mặt lại rất xuất thần khiến ai nhìn qua cũng cảm thấy dễ chịu, nếu không thì ông chủ A đã không yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bây giờ lại ngồi một mình như thế, có rất nhiều A và Beta đến bắt chuyện với anh. Sau khi lịch sự từ chối những lời đề nghị làm quen, một mình anh bước đi trên bãi cát, anh nhìn thấy bờ biển được con sóng vỗ về, bỗng một hy vọng nhen nhóm lên trong anh, phải chi con đường này có thể kéo dài mãi mãi không có điểm kết thúc.
Như vậy anh sẽ không cần phải trở về.
Lúc đó bãi biển tổ chức đại nhạc hội, nên người thành thật O cũng khỏi tò mò mà tham gia. Khi bữa tiệc kết thúc, trời cũng đã chạng vạng nên anh nghĩ đã đến lúc mình trở về, có lẽ chồng cũ A vừa mới ăn tối xong và đang bận làm việc ở thư phòng. Chắc không dễ dàng gì xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong biệt thự.
Khi anh định lấy điện thoại ra thì phát hiện ví tiền và điện thoại của mình đã biến mất.
Người thành thật O: “…”
Tìm kiếm suốt nửa tiếng không thành, cuối cùng anh cũng thừa nhận mình đã bị trộm, đưa tay lau mồ hôi trên đầu và lưỡng lự hồi lâu giữa việc có nên liên lạc với chồng cũ A (vì anh chỉ nhớ mỗi số điện thoại của gã) và một phần là tỷ lệ tội phạm ở cảng D khá nhiều, một giờ sau anh quyết định mượn điện thoại của một người đi đường và bấm số gọi.
Thật ra người thành thật O không biết chồng cũ A có còn dùng số này không, điện thoại vừa đổ chuông thì đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
Không hiểu sao chồng cũ A lại rất cáu kỉnh: “Ai? Nói đi!”
Người thành thật O: “… là tôi đây, Phó Tang Nhạc…”
Hình như chồng cũ đang thở gấp: “… Anh đang ở đâu?! Sao điện thoại lại tắt máy?!”
Người thành thật O phớt lờ những câu câu hỏi gã, tiếp đó anh hỏi địa chỉ của một người đi đường, sau khi chồng cũ A cáu kỉnh dặn dò anh ở yên đó không được di chuyển thì anh chỉ biết ngồi ngốc ở đó, điều mà người thành thật O không ngờ là trong vòng nửa giờ, vài chiếc xe dừng lại phía sau anh với đội hình khá đông đảo.
Người thành thật O nhìn chồng cũ A bước xuống xe với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, anh vô thức lùi lại vài bước không dám nói, chồng cũ A nắm cổ tay anh kéo lên xe và yêu cầu tài xế lái xe đi.
Bầu không khí trong xe nhất thời căng thẳng, O lại cảm thấy mình đang gây phiền phức cho chồng cũ A nên im lặng.
Người thành thật O nhéo vào cổ tay để gã thấy đau nhưng chồng cũ A lại kéo tay áo anh ra, gã nhìn thấy vết sẹo trên tay anh rồi hỏi: “Tay anh bị sao vậy?”
Người thành thật O rụt tay lại che vết sẹo còn chưa bong mài ra.
“…Tôi vô tình bị phỏng. Bây giờ thì nó ổn rồi. Tôi xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền anh.”
Đột nhiên chồng cũ A hừ lạnh: “Trước đây anh cũng nói những lời như vậy với A Tu sao?”
Người thành thật O tưởng rằng gã đang nhắc nhở mình rằng A Tu và Liêu Dực Tu là hai người khác nhau, đúng như mình nghĩ, chồng cũ A lại bắt đầu.
“Phiền phức? Biết mình sẽ gặp rắc rối thì cứ ở trong biệt thự là được rồi. Anh nghĩ mình thông minh quá đúng không? Không phải anh rất có năng lực à? Nếu giỏi như vậy thì sao lại chỉ biết ngồi ở đó rồi chờ người đến đón!”
Người thành thật nói: “Thật xin lỗi, tôi định ra ngoài đi dạo nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, chồng cũ A cũng thấy mình đã lỡ lời, sau đó hai người rơi vào khoảng không im lặng, người thành thật O quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng không hiểu sao mình lại ngủ quên, khi tỉnh dậy anh phát hiện mình đang dựa vào chồng cũ A, người thành thật O lau khóe miệng để chắc chắn rằng anh không chảy nước miếng, nhưng lại phát hiện ống tay áo trên cổ tay mình không hiểu sao đã xắn lên, anh ngồi ngay ngắn lại và xin lỗi gã lần nữa.
Sau khi xuống xe, người thành thật O phát hiện cả căn biệt thự đều sáng đèn, anh vẫn còn bối rối khi bị chồng cũ A ngăn lại: “Có phải anh đã nói với Tạ Dận rằng nếu anh nói chuyện với A xa lạ ở bên ngoài thì anh sẽ bị tôi đánh gãy chân đúng không?”
Người thành thật O đang định nói đó chỉ là sự hiểu lầm.
Chồng cũ A: “Vậy thì phải anh nhớ kỹ, sau này anh không được nói chuyện với A khác, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân người đó.”
Người thành thật O: “…”
Lúc quay lại thì đụng phải quản gia, khi nhìn thấy anh, trông ông có vẻ sợ hãi: “Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao không nói cho ai biết?”
Người thành thật O: “Tôi chỉ đi dạo một chút thôi.”
Quản gia: “Thiếu gia của chúng tôi còn tưởng rằng cậu… thôi quên đi, trở về là tốt rồi, không sao thì tốt.”
Nhưng kể từ ngày đó, người thành thật O cảm thấy hình như có thêm nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trước đây anh như người vô hình nhưng điều này khiến anh có chút khó chịu.
Chồng cũ A đưa cho anh một thẻ ngân hàng nhưng O không muốn dùng, vì ở đây anh không cần mua món gì.
Sắc mặt chồng cũ A hiện lên vẻ xấu xa: “Anh không vui vì có Giang Đệ ở đây à? Vậy tôi sẽ bảo cô ấy đi.”
Người thành thật O xua tay, anh mới là người phải rời đi mới đúng, vậy mà ngày hôm sau Giang Đệ đã rời đi thật.
Ngày đó, Tạ Dận qua nhà làm khách, đúng lúc người thành thật O đang ở phòng bếp nấu cơm, chồng cũ A tình cờ đi ngang qua và yêu cầu anh nấu nhiều thêm một phần.
Tạ Dận ngồi ở trên bàn cơm, tấm tắc khen hai tiếng: “Vợ anh đối với anh tốt thật, lớn lên xinh đẹp lại còn tự mình xuống bếp nấu ăn, có thể thấy người ta thường xuyên làm đồ ăn cho anh nhỉ? Cả khẩu vị của anh như thế nào cũng biết rất rõ.”
Thái độ của chồng cũ A khá phức tạp, hắn hừ một tiếng: “Ngốc muốn chết thì có, suýt chút nữa thì bị lạc rồi.”
Tạ Dận nói: “Không biết anh có quá khắt khe với người ta không, cẩn thận kẻo người ta sẽ không cần anh nữa.”
Chồng cũ A chắc chắn nói: “Không có chuyện đó.”
Đến chiều, người thành thật O gõ cửa phòng chồng cũ A.
Người thành thật O cầm đơn ly hôn và giấy đăng ký kết hôn của họ đưa ra trước mặt chồng cũ A. Tên của anh đã được ký sẵn ở trong tờ giấy.
“Tôi sẽ không đòi tiền của anh. Đừng lo. Tôi đã đặt vé xe quay lại khu R. Ngày mai tôi đi liền. Tôi sẽ không nói với người khác rằng tôi đã kết hôn với anh.”
Bàn tay cầm tờ giấy ly hôn của chồng cũ A run lên một chút nhưng không nhận ra rõ: “Hôm đó anh đã đi làm chuyện này à?”
“Đúng vậy.”
【 Tác giả muốn lời nói: 】
Đã sửa ——