Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tử Hàm nhìn Trần Thăng một cái, vội khom người nói: "Nô tỳ khấu kiến Vương gia Vương phi, mới vừa rồi thất lễ." 

Tâm nhi mỉm cười nói: "Miễn, mới vừa nghe quản gia nói, ngươi lấy vẹt đi cho ăn, nó ăn được chứ?"

Tử Hàm thở hắt ra, an lòng, nguyên lai không phải truy cứu chuyện bình hoa, vội nói: "Hết thảy đều tốt, ăn uống no nê, lại học được một câu nói mới."

"Huh, thật vậy chăng, ta đây thật muốn gặp để xem thế nào." Tâm nhi nói xong đi vào bên trong. Những người khác cũng đi vào theo.

Tử Hàm thấy được Hương Thảo theo ở phía sau, nàng đã ra khỏi căn phòng tối tăm đó rồi, xem ra thân thể tựa hồ đã khôi phục, vẻ mặt nàng bình tĩnh đi theo hầu hạ bên cạnh Vân Vương phi, tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh.

Hai người đi theo phía sau Vương gia cùng Vương phi, quay đầu liếc nhau, đối với bí mật lúc trước của hai người, lòng biết không nói ra.

"Quả nhiên.... Ăn không ít, bụng nó thật lớn....." Tâm nhi nhìn con vẹt trên bàn, không khỏi vui vẻ nói.

"Đúng vậy, còn uống hết không ít nước đấy." Tử Hàm đắc ý dào dạt nói.

"Nó học được câu nói gì?" Tâm nhi ngồi ở trên ghế hỏi tử hàm.


Triển vân cũng ngồi ở bên cạnh Tâm nhi, con ngươi đen mang theo một cỗ ý lạnh nhìn Tử Hàm một cái, vừa lúc chống lại ánh mắt chột dạ của Tử Hàm.

Tử Hàm vội né tránh ánh mắt, nhìn về phía vẹt, nàng khoa tay múa chân bắt tay vào làm phát biểu với con vẹt kia: "Nói mau, Vương phi khỏe mạnh trường thọ."

Vẹt ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, nhưng không chịu mở miệng.

Tâm nhi đứng ở cách đó không xa, lo lắng thúc giục nói: "Nói mau a."

Vẹt vẫn là không chịu mở miệng, ánh mắt Tử Hàm nhìn lướt qua Tâm nhi cùng Triển Vân, chỉ thấy bọn họ đều đang chờ đợi vẹt mở miệng nói chuyện, nóng vội đi về phía trước, ai ngờ mới đi được hai bước về phía con vẹt, vẹt kia vỗ cánh, kêu lên kỳ quái: "Không cần lại đây, không cần lại đây."

Tử Hàm trừng mắt, tiếp tục đi về phía trước, còn vừa đi vừa nói thầm: "Học không phải câu này, câu này là học được từ nơi nào?"

Vẹt kia thấy Tử Hàm tới gần, cánh lại vỗ thật mạnh, kì quái kêu lên: "Không cần lại đây, không cần lại đây." Trong câu nói của con vẹt, thế nhưng mang theo vài phần sợ hãi cùng lo lắng, nhìn Tử Hàm tới gần hình như là thấy được quái thú muốn ăn thịt nó.

"Ta không phải dạy ngươi nói Vương phi khỏe mạnh trường thọ sao?" Tử Hàm đi tiếp vài bước liền đứng nghiêm ở bên cạnh con vẹt.

Mà giờ khắc này, cánh con vẹt kia cũng kịch liệt vỗ vài cái, mắt nhắm lại, đầu méo qua, duỗi người thẳng cẳng nhìn như... Đã chết.

"A! Nó làm sao vậy?" Tâm nhi nhíu mày kinh hô ra tiếng.

"Ách.... Nô tỳ cũng không biết." Tử Hàm xoay người, tỉ mỉ ngã vào con vẹt trên bàn, "Hình như là nó đã chết?"

"Đã chết!" Tâm nhi giống như đã bị đả kích trọng đại, sắc mặt tái nhợt càng thêm lợi hại, thân thể cũng bắt đầu phát run.

Bàn tay của Triển Vân nắm giữ tay Tâm nhi, lo lắng nói: "Tâm nhi, nàng không sao chứ?"

Tâm nhi chậm chậm, trong mắt chớp động lệ quang (nước mắt), khóc nói: "Nó đã chết, đã chết, Vân ca, nó đã chết."

Triển Vân nhìn Tâm nhi thương tâm, tức giận đứng dậy, mang theo ánh mắt phát hỏa nhìn Tử Hàm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, tức giận hô lớn: "Ngươi nói, ngươi cho vẹt ăn như thế nào, đang êm đẹp sao lại chết?"


"Vừa rồi còn hoàn hảo lắm a." Tử Hàm nhìn Triển Vân nổi giận, lại nhìn Tâm nhi thương tâm vì một con vẹt, đáy lòng từng đợt bất an, lại chọc giận nam nhân kia.

Trần Thăng đi qua, nhìn đến khay đựng thức ăn của vẹt không còn gì, không khỏi hỏi: "Thức ăn này, ngươi cho vẹt ăn xong rồi?"

Tử Hàm gật đầu nói: "Đúng vậy, đều ăn xong rồi."

Nghe được đáp án của Tử Hàm, mặt Trần Thăng thiếu chút nữa tái đi.

Triển Vân vừa nghe, tiến đi lên trước, nhìn con vẹt hai chân hướng lên trời, bụng căng to sắp bể, con ngươi đen nghiêm khắc lên, hỏi: "Ngươi cho nó ăn như thế nào?"

"Ta.... Ta....." Đang lúc Tử Hàm không biết có nên nói ra phương pháp của mình hay không, Triển Vân phẫn nộ quát: "Nói!"

Tử Hàm bị tiếng hét phẫn nộ giống như sét đánh của Triển Vân làm hoảng sợ, vội thành thật khai báo: "Ta mở miệng nó ra, cứ như vậy đút thức ăn vào."

Tử Hàm nói xong, ánh mắt mọi người ở đây không khỏi trừng lớn, nhất trí nhớ tới câu nói của vẹt trước khi chết: "Không cần lại đây, không cần lại đây."

Hiện tại ngẫm lại, vẹt kia nguyên lai bị Tử Hàm làm sợ tới mức, rõ ràng bị buộc nói ra một câu như vậy.

Có thể thấy được phương thức cho ăn của Tử Hàm là khủng bố cỡ nào, cường ngạnh làm cho một con vẹt sợ tới mức gọi bậy, không cần lại đây không cần qua.


Phỏng chừng vẹt này không phải bị bội thực chết mà chính là bị Tử Hàm hù chết. Một câu nói kỳ quái của con vẹt kia, ở bên tai mọi người là rõ ràng như vậy, ‘không cần lại đây,không cần lại đây’, trách không được nhìn thấy Tử Hàm tới gần nó lại sợ hãi như vậy.

Tay Triển Vân giơ lên cao, mắng to: "Ngươi.... Ngươi kẻ gây tai họa này, ta...."

Tâm nhi thương tâm nói: "Vân ca, quên đi, dù sao cũng đã chết, Tử Hàm cũng không phải cố ý, chàng không nên tức giận."

Tử Hàm vội quỳ xuống, áy náy nói: "Vương phi, thực xin lỗi, là nô tỳ có lỗi, nô tỳ chính là muốn khiến cho ngài cao hứng, ai biết hảo tâm lại làm sai việc, xin ngài trách phạt nô tỳ đi."

"Quên đi, ngươi cũng là một phen hảo tâm, ta không trách ngươi, ngươi đứng lên đi." Tâm nhi đối nàng khoan dung như vậy, đối một con vẹt cũng rơi lệ, nàng thật là nữ nhân thiện lương.

"Đa tạ Vương phi." Tử Hàm cảm kích nói lời cảm tạ, người cũng đứng lên, cũng không quên trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Triển Vân, biểu tình thật âm trầm. Cái này thù mới hận cũ, nàng sẽ chịu hết.

Tâm nhi lau lau nước mắt, nói với Triển Vân: "Vân ca, chúng ta đi thôi."

Triển Vân giúp đỡ Tâm nhi, lúc đi qua bên cạnh người Tử Hàm, âm trầm nói: "Đợi lát nữa sẽ tính sổ với ngươi!"

Miệng Tử Hàm không khỏi méo mó, nam nhân tính toán chi li này, thật sự là không dễ chọc, ai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận