Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Bởi vì bệnh tình cùng thương thế của Tử Hàm, nàng tạm thời không thể rời đi, Triển Vân vì nàng đưa tới một bộ quần áo sau đó liền đi huấn luyện binh lính.

Ở trong lều trại của Tử Hàm, nàng có thể nghe được rõ ràng âm thanh hào hùng của binh lính đang luyện tập bên ngoài lều, rung động lòng người, cũng thể hiện rõ ràng sức chiến đấu của họ mạnh cỡ nào.

Nàng bị âm thanh tràn ngập rung động cuốn hút, không tự chủ được bước ra ngoài lều

Giờ phút này mới có tâm tình nhìn xem phong cảnh bên ngoài, ánh vào trong mắt là vô số lều bạt màu trắng

Nàng đứng ở vị trí này có thể nhìn thấy lều lớn của Triển Vân, so với các lều khác cao hơn rất nhiều, trên bậc thềm là cửa vào đỏ thẵm.

Nhìn trở lại, cờ chiến đón gió tung bay, nhìn xa trên đài cao, binh lính một thân chiến y đang chuyên chú quan sát đến động tĩnh bốn phía, xa xa lại là núi xanh kéo dài.

Núi xanh mây trắng trời xanh chiếu rọi lẫn nhau, cảnh sắc dĩ nhiên là đẹp đẽ như vậy, nếu thế gian này không có giết chóc, không có chiến tranh, thật là tốt đẹp cỡ nào, nhưng bất quá là giấc mộng mà thôi.

Nàng rõ ràng biết giết chóc ở thế gian này sẽ không dừng, nàng là sát thủ, nhất định tiếp tục giết chóc, nhưng ở sâu trong nội tâm so với nhiều người lại càng khát vọng có cuộc sống bình thản an bình, hai tay không hề dính đầy máu tươi, nhưng con đường của nàng nhất định là đẫm máu, tâm nghĩ lại có chút thê lương, trong lòng đau còn hơn xương cốt đau đớn trên lưng.


Có người đi tới, bên tai Tử Hàm rõ ràng nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng lơ đãng chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Trong mắt ánh vào một bóng dáng nam tử... Một thân chiến giáp quyền thế, lộ ra khuôn mặt thanh tú, còn có một đôi... mắt hoa đào.

Tử Hàm đánh giá người mới tới, người nọ lại đối với nàng chớp chớp cặp mắt hoa đào kia, "Thương thế của ngươi đỡ nhiều chưa?"

"Uh, tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi ân cần thăm hỏi." Tử Hàm thuần mỹ cười, nàng chưa bao giờ keo kiệt khuôn mặt tươi cười cùng lời nói ngọt ngào

"Ta gọi là Giang Thanh Sơn." Nam tử cảm thấy Tử Hàm cười rất ngọt ngào, cũng rất hút hồn, ánh mắt không khỏi si ngốc, miệng cũng không khỏi tự chủ tự giới thiệu.

Tử Hàm bật cười nói: "Nếu ngươi có muội muội nhất định kêu Giang Lục Thuỷ?" Khi nói chuyện trên mặt Tử Hàm ánh lên ánh sáng mặt trời sáng chói, cả người cũng giống như một vật sáng, đoạt tầm mắt của người khác.

"Ta không có muội muội, nếu ngươi nguyện ý làm muội muội của ta, tên này có thể cho ngươi dùng." Gianh Thanh Sơn dùng mắt hoa đào liếc mắt đưa tình với Tử Hàm..

Tử Hàm cố ý không nhìn mặt mày hắn cố ý cười hỏi: "Ngươi không cần luyện tập sao?"

"Ta như vậy sao còn cần luyện tập... " Giang Thanh Sơn vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu cao cao.

Giang Thanh Sơn nói xong lời này, Tử Hàm hường tầm mắt ra phía sau hắn, vẻ mặt có chút biến hoá

Nhưng một lòng muốn dùng đôi mắt hoa đào cám dỗ người, Giang Thanh Sơn sao có thể chú ý tới biến hoá rất nhỏ kia của Tử Hàm, như trước thao thao bất tuyệt nói xong.

Tử Hàm âm thầm cười, ánh mắt lộ ra một chút chọc ghẹo, mở miệng hỏi hắn: "Vậy ngươi là người lợi hại nhất nơi này?"

"Đương nhiên." Giang Thanh Sơn không chút nào khiêm tốn, dùng ngón tay chỉ chỉ đầu óc mình, một bộ dáng không ai bì nổi, "Ta đúng là nổi tiếng lợi hại!"


Tử Hàm nhướng mày, thực cảm thấy hứng thú nói: " Vương gia cũng không lợi hại bằng ngươi sao?"

"Đương nhiên, Vương gia cùng ta đấu một mình, cũng chịu thua...." Khoác lác lên tới trời.

"Phải không? Muốn ta dạy ngươi làm sao đấu một mình mới không thua hay không." Giang Thanh Sơn đang nói hăng say, đột nhiên bị một thanh âm cắt ngang.

Tử Hàm nhịn không được nở nụ cười, cũng là cúi đầu âm thầm bật cười.

Giang Thanh Sơn toát mồ hôi, đầu cũng không dám quay về, chính là hướng phía sau chắp tay nói: "Thuộc hạ còn có việc làm, xin được cáo lui trước." Bàn chân muốn chạy trốn, người đứng phía sau cũng không để hắn như ‎ý.

"Đứng lại!"

Ánh mắt hoa đào của Giang Thanh Sơn cũng không dám nháy loạn nữa, ai oán nhìn Tử Hàm một cái, chậm rãi trở lại, bộ dáng mặc người chém giết, "Vương gia có gì phân phó?"

Nguyên lai là Triển Vân, hắn không biết khi nào đã đến, Tử Hàm thấy được cũng không mở miệng nhắc nhở, tùy ý Giang Thanh Sơn nói ẩu nói tả.

Triển Vân vẻ mặt uy nghiêm, mắt sáng như đuốc, trầm giọng nói: "Trốn tránh luyện tập ngươi nói phạt như thế nào?"


Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thanh Sơn cúi xuống dưới, không tình nguyện nói: "Chạy mười vòng quanh doanh trại."

Lông mày của Triển Vân nhíu lại, ôn hoà nói: "Mười vòng đối với ngươi mà nói quá ít, phạt thêm mười vòng."

Miệng của Giang Thanh Sơn mở to ra, có thể bỏ vào một cái trứng gà. "Thêm phạt...?" Vì sao thêm phạt, mình làm tội ác tày trời gì sao? Giang Thanh Sơn rất nhanh tự hỏi.

"Ngươi định cãi quân lệnh." Sắc mặt Triển Vân giận dữ, Giang Thanh Sơn vội nói: "Thuộc hạ chịu phạt." Nói xong người đã như một trận gió vội vàng rời đi.

Thật sự là đến mau, đi cũng mau.

"Thương thế của ngươi đỡ nhiều chưa?" Con ngươi đen của Triển Vân để lộ ra quan tâm nồng đậm, một thân áo giáp màu vàng, ở giữa hoàng hôn mang một cảm giác mạnh mẽ, Tử Hàm chưa bao giờ biết một người nam nhân có thể thu hút ánh mắt người khác như thế.

Tử Hàm cười ngọt, trêu ghẹo nói: "Vương gia, có thể thay đổi phương thức hỏi thăm ân cần hay không."

Sắc mặt Triển Vân tối sầm, hô lớn: "Người đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận