Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tử Hàm bị Huyền Dực cứng rắn lôi ra cửa, vừa muốn thẳng đi về phía trước, trước mắt lại hiện lên một người, ngăn ở đường đi.

Tử Hàm tinh tế nhìn, cư nhiên là nữ nhân hạ dược nàng ngày hôm qua, trong lòng lập tức không có nửa phần hảo cảm.

"Thanh Hà, có việc sao?" Con ngươi đen của Huyền Dực thâm u, sắc mặt không vui.

"Gia, đây là muốn đi đâu?" Con ngươi của Thanh Hà đảo một vòng trên mặt của Tử Hàm, lại đảo qua dung nhan tuấn tú của Huyền Dực, cuối cùng tầm mắt đã rơi vào trên tay của Tử Hàm và Huyền Dực, sắc mặt hơi quái dị.

"Ta đi đâu, còn phải nói với ngươi sao?" Khẩu khí của Huyền Dực thực hăng, cũng rất không khách khí, Tử Hàm nhìn ra được, nữ nhân gọi Thanh Hà này và Huyền Dực đã quen biết thật lâu, bằng không Thanh Hà cũng không dám lỗ mãng như vậy.

Thanh Hà cũng không sợ, mỉm cười nói: "Thanh Hà làm sao dám, nhưng đêm qua ngài vì tìm hoa lan, một đêm không ngủ, Thanh Hà sợ ngài tổn thương thân mình, hy vọng ngài hảo hảo nghỉ ngơi, buổi tối đi cũng không trễ."

Tử Hàm nghe được lời của Thanh Hà, có chút giật mình cùng rung động, hắn đã vì một câu nói vô tình của nàng, cứ như vậy nhọc lòng đi sưu tầm hoa lan.

Chưa từng có người để ý lời nói của nàng như vậy, mặc dù phần dụng tâm này là đối Huyên Hoa mà không phải mình, Tử Hàm đã vì Huyền Dực - một nam nhân đối một nữ nhân si tình như vậy mà cảm động.

Kỳ quái, mình không phải máu lạnh sao, lại cũng không cảm động, Tử Hàm hơi trào phúng, trên khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra biểu tình.

Lại nghe Thanh Hà không vui nói: "Thế nào, Huyên Hoa là bất mãn với tâm ý lần này của gia sao? Lại lộ ra một bộ biểu tình trào phúng!"

"Câm mồm!" Huyền Dực gầm lên một tiếng, sắc mặt âm tàn.

Nữ nhân này là chuyên môn tìm đến gây sự sao, Tử Hàm che dấu thanh sắc, ngược lại đối Huyền Dực lộ ra một nụ cười động lòng người, "Huyền Dực, không phải ngươi nói muốn mang ta đi một chỗ sao? Chúng ta đi thôi."

Ngón tay Huyền Dực nhéo nhéo tay mềm của Tử Hàm, mày kiếm nhíu lại, không vui nhìn Thanh Hà một cái, liền dắt Tử Hàm đi ra ngoài, để lại Thanh Hà không vui, dậm chân rời đi.

Nghênh ngang tiêu sái ở trên đường, đám người hối hả đều nhìn chằm chằm bọn họ.

"Nha, đây không phải Huyền phu nhân mất tích bao nhiêu năm sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Dung mạo thật sự là một chút cũng không đổi....."

Trong đám người có mấy nam nhân lớn tuổi trong đám người kia liền nghị luận, hơn nữa ánh mắt trừng Tử Hàm một trận không khoẻ.

Huyền Dực chú ý tới Tử Hàm không được tự nhiên, tròng mắt âm tàn đảo qua đám người kia một cái, nhóm người lập tức câm như hến.

Tử Hàm đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Huyền Dực khác so với đối với nàng, giờ phút này đang âm tàn đảo hướng mọi người.

Nhưng sau đó bên môi Huyền Dực lại giương lên một nụ cười không thể che hết, khiến những người đó lại không hề sợ hãi, Tử Hàm không khỏi nghĩ đó là nam nhân thế nào, âm thầm lắc đầu.

Tử Hàm đánh vỡ trầm mặc, nói với Huyền Dực: "Ta cám ơn ngươi đã cho ta kinh hỉ."

Huyền Dực nhe răng cười nói: "Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi."

Tử Hàm nhớ tới Thanh hà, lại nhỏ giọng hỏi: "Thanh Hà là ai, nhìn qua không giống như là hạ nhân!"

"Tất cả mọi chuyện trong phủ đều là nàng trông nom, không có gì đặc biệt." Huyền Dực nhàn nhạt giải thích, nhưng Tử Hàm cũng hiểu được không phải như vậy.

Tử Hàm ra vẻ hiểu được, lại hỏi: "Nga, Huyền Dực, ngươi ở chỗ này chỉ có một mình, có người thân hay không."

Huyền Dực đối việc Tử Hàm quên hết mọi thứ, bộ dáng không biết gì cả, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, than thở nói: "Có một muội muội, ba mươi tuổi, bất quá rất khó đối phó, ngươi tốt nhất đừng chọc nàng."

"A, có ca ca như ngươi sao, nói muội muội của mình như vậy." Tử Hàm bãi bỏ, Huyền Dực cũng chỉ là có thâm ý khác cười nhạt một chút.

Hai người xuyên qua phố xá náo nhiệt, rốt cuộc đi tới một nơi cảnh sắc ưu nhã mà thanh tịnh.

Dương liễu lả lướt, gió mát từ từ, hoa cỏ màu xanh đầy đất, sông nhỏ trong suốt chảy ngược chảy xuôi, một tòa nhà lịch sự tao nhã tọa lạc ở bên sông nhỏ.

Trước cổng lớn cao cao, một đôi sư tử hùng vĩ bằng đá, đứng sừng sững ở nơi đó, hùng dũng oai vệ hiên ngang.

Tấm biển trên cửa khắc mấy chữ to cứng cáp có lực, 【Huyên Quốc An phủ 】, sau khi Tử Hàm nhìn đến mấy chữ này, trong đầu hiện lên một ý niệm, chỗ này nhất định là nơi Huyên Hoa ở.

"Tỷ phu đến sao không vào." Từ trong cánh cửa đỏ thẫm mở rộng đi ra một nam tử nho nhã, Tử Hàm nhìn mặt nam tử kia, tuổi ước chừng ba mươi, mặt mày thế nhưng có phần quen thuộc.

Tử Hàm còn chưa kịp suy nghĩ, chợt nghe nam tử nho nhã kia kích động kinh hô: "A! Là tỷ tỷ, là Huyên Hoa tỷ tỷ...!"

Cái gì, tỷ tỷ? Đúng, vừa rồi hắn tựa hồ kêu Huyền Dực tỷ phu, đầu Tử Hàm một mảnh hỗn loạn, đang muốn phản bác, nam tử kia đã xông lại đây, hốc mắt ướt át, tựa hồ muốn khóc, "Tỷ tỷ, ngươi thật sự trở về, thật sự trở về, có biết cha mẹ mong người thế nào không....."

"Ngươi nhận sai người, ta không phải tỷ tỷ ngươi." Tử Hàm vội giải thích.

Huyền Dực vỗ vỗ bả vai nam tử kia nói: "Huyên Văn, vào trong nói tiếp, tỷ tỷ ngươi nàng dường như đã bị cái gì tổn thương, chuyện trước kia không nhớ kỹ."

Nam tử kia nguyên lai kêu Huyên Văn, nghe được Huyền Dực nói như vậy, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng chấn kinh, vội hỏi: "Đúng, đúng, vào trong nói chuyện, vào trong nói chuyện."

Lúc này ba người mới đạp qua bậc thang cao cao, từng bước một tiêu sái tiến vào trong toà đại viện cao kia, bên trong như bên ngoài lịch sự tao nhã, hoa lệ.

Đường đá, cổng ca, ngói lưu ly.

Huyên Văn vừa vào sân liền đối chủ nhà hô lớn nói: "Phụ thân, mẫu thân, nhìn xem ai đến, mau nhìn xem ai đến."

Giọng hạ xuống, từ phòng trong đi ra hai vị lão nhân run rẩy, dìu đỡ nhau, đi ra.

Râu dài của nam nhân phiêu động, trên khuôn mặt nếp nhăn dầy đặc, ánh mắt còn rõ ràng, người nữ đi đường đều là cố hết sức, ánh mắt trống rỗng mà không ánh sánh, nhưng cũng nhìn ra được mấy phần kích động cùng chờ mong.

Cái này hay rồi, mình không phải Huyên Hoa, lại sắp thật sự thành Huyên Hoa, ngay cả cha mẹ, đệ đệ Huyên Hoa cũng gặp, thật không hiểu nên ứng đối tình cảnh này thế nào.

"Huyên... Hoa... Huyên hoa, nữ nhi của ta a!" Phụ thân kia đầu tiên là kêu bi thương ra tiếng, nước mắt tuôn đầy mặt.

Mẫu thân nghe được bạn già mình kêu như vậy, đã mờ mịt mở ra hai tay, muốn ôm Huyên Hoa vào trong ngực, "Ta... Nữ nhi của ta ở nơi nào, nữ nhi của ta ở nơi nào?"

Tất cả mọi người kích động như thế, cao hứng như thế, duy chỉ Tử Hàm lạnh lùng đứng ở nơi đó, hoàn toàn xem không rõ tình huống.

Thẳng đến khi phụ thân đỡ mẫu thân đi đến cạnh nàng, hai bàn tay mẫu thân chạm đến thân thể của nàng, dùng đôi tay khô nứt già nua tìm mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng, rồi một phen ôm nàng vào lòng, gào khóc, "Huyên Hoa của ta, nữ nhi của nương a, ngươi mấy năm nay đều đi nơi nào, khiến lòng nương thật đau... Con của nương, nữ nhi của nương, ngươi rốt cuộc trở về, nương cho là cuối đời không thấy được ngươi...."

Lúc này Tử Hàm mới ý thức đến người già bị mù, nàng khóc, khiến Tử Hàm cảm nhận được tưởng niệm cùng yêu thương của một mẫu thân đối nữ nhi, mười năm gặp lại, cũng chỉ có dùng khóc phát tiết nhiều năm đau khổ chờ mong.

Nàng không có mẫu thân, chưa từng được ôm như vậy, giờ phút này người phụ nữ ôm chặt, còn có tiếng khóc, lại khóc đến lòng nàng có chút chua xót, nhịn không được vươn tay vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ, xem như an ủi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui