Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tử Hàm nhìn bóng đen kia rời đi, lòng có chút cô đơn, nàng chung quy là sát thủ, mặc dù không ra tay giết người, nhưng sẽ gián tiếp giết chết vô số người, máu chảy thành sông....

Tử Hàm cúi đầu hơi hơi thở dài, nàng còn không cách nào rời khỏi chỗ này, nàng phải đợi, chờ diễn xong tuồng kịch, diễn phải làm rất thật, làm đủ nguyên bộ, ai... Đời người còn có cái gì mệt hơn mỗi ngày phải diễn trò, giả dối sống sót?

Tử Hàm chậm rãi xoay người, nàng chuẩn bị trở lại bên cạnh Huyền Dực, nhưng mới quay đầu lại, liền nhìn thấy Huyền Dực đứng ở sau thân thể của nàng, không biết bao nhiêu lâu.

“Huyền Dực!” Tử Hàm nhịn không được hô lên tên này, chỉ thấy trên khuôn mặt Huyền Dực loáng qua biểu tình thống hận, tức tối, âm chí, thất vọng, ở dưới ánh trăng thật rõ ràng, lại khiến người sợ hãi.

Huyền Dực trừng trừng Tử Hàm, gầm hét lên: "Ngươi chính là dùng cách đó hồi báo tình yêu của ta đối với ngươi, ta đối với ngươi tốt, ngươi lại phản bội ta, lòng của ngươi làm bằng sắt sao, huh?”

Hắn cố ý không đề phòng Tử Hàm, để Tử Hàm cũng uống rượu, chính là vì thử, trong rượu có vấn đề hay không, nhưng lại không ngờ Tử Hàm không hề hạ dược trong rượu, Huyền Dực tức tối muốn giết người, mặt lo lắng vô cùng.

Tử Hàm có tỉnh táo, có tự giữ, giờ phút này tâm cũng nhịn không được hoảng sợ, đập thình thịch lợi hại, hắn đều thấy được, thấy được, hắn không phải là bị dược của mình hôn mê rồi sao?

Sao lại đứng ở chỗ này, sự tình tựa hồ không quá thuận lợi, đôi mắt đẹp của Tử Hàm lo sợ không yên nhìn Huyền Dực, miệng mở ra đóng vào một chút nhưng nói không ra lời.

“Người đến.” Huyền Dực hô to một tiếng, tay cũng một phen bắt lấy cánh tay Tử Hàm, khiến Tử Hàm cảm nhận được một trận đau đớn, hắn dùng lực mạnh, dường như muốn đem cánh tay của nàng bóp nát, tay như ngọc không hề xinh đẹp ôn nhu, mà là đầy sát khí.

Một tiếng ra lệnh, ánh lửa chợt hiện, mấy nam nhân mặc giáp rất nhanh đi tới, “Tướng quân, có gì phân phó?”

Mặt Huyền Dực ở dưới ánh lửa lập loè, hung ác vô cùng, phân phó đến: "Truyền lệnh ra, toàn bộ quân làm tốt chuẩn bị chiến đấu, tùy thời nghênh địch, bảo vệ cho cầu treo, trong quân có gian tế, cầm đi lệnh bài, thấy người lấy lệnh bài giết không cần hỏi.”

“Dạ!” Mấy tướng lãnh chắp tay trả lời, liền tản đi, một trận chiến đấu kịch liệt, sẽ bắt đầu.

Tử Hàm cười lạnh, nàng không sợ người lấy đi lệnh bài bị bắt đến, bởi vì nàng biết, trong thành này đã bố trí người, đến lúc đó nội hô ngoại ứng, muốn đánh bại thành này, so với phí lực phá thành dễ dàng rất nhiều.

Sau khi Huyền Dực phân phó, con ngươi hung ác lại trở lại trên người Tử Hàm, đau lòng và nóng giận nói: "Nói! Có bao nhiêu người ẩn nấp tiến đến?”

“Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì!” Tử Hàm mỉm cười giả hồ đồ.

Tay Huyền Dực giơ lên cao, muốn hung hăng đánh vào trên người Tử Hàm, nhưng tay cứng ngắc ở giữa không trung, cuối cùng chậm rãi hạ xuống, chỉ đem Tử Hàm đẩy ngã trên mặt đất, “Chờ chiến đấu kết thúc, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Tử Hàm nhìn Huyền Dực, nàng tưởng Huyền Dực sẽ giết chết người phản bội hắn, nhưng không có, ngay cả động thủ đánh xuống, hắn cũng không có xuống tay, Huyên Hoa, thật sự quan trọng vậy sao?

Huyền Dực nhìn gương mặt khiến hắn mất hồn của Tử Hàm, nhíu mày, xoay người, điểm huyệt đạo ở trên người Tử Hàm,quát: "Đem nàng nhốt vào địa lao.”

Rồi mới nhanh chóng rời đi, Tử Hàm bị thủ hạ của Huyền Dực, nhốt vào trong phòng giam tường đồng vách sắt, nhìn địa lao âm u, cong môi mỉm cười, nhắm lại mắt tựa hồ đang ngủ.

——— ————

Từ trong thành tiếp cận cầu treo, phải qua năm đạo quan thẻ, mỗi một đạo quan thẻ đều từ võ sĩ dũng mãnh nhất, võ nghệ tốt nhất, nếu không có lệnh bài, muốn tiến đến, khó khăn là có thể tưởng tượng đến, nếu cứng rắn giết đi qua, phí sức phí lực, còn sẽ làm trễ thời cơ chiến đấu, nếu có lệnh bài, sự tình liền dễ dàng hơn, nhưng ai cũng không nghĩ đến là, bại lộ quá nhanh, âm hiểm và lòng nghi ngờ của Huyền Dực không phải bình thường.

Sau khi nam nhân liên hệ với Tử Hàm liền tiếp đón mười mấy người đồng bạn, vừa mới dùng lệnh bài qua được bốn đạo quan thẻ, mắt thấy sẽ đến chỗ cầu treo, sự tình đã bại lộ bọn hắn bị đoàn đoàn thị vệ thủ quan vây quanh.

Hơn mười người tất cả đều mặc trang phục binh lính, một người dẫn đầu, hô to nói: "Giết đi ra ngoài, thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ.”

“Dạ!”

Hơn mười người đạt thành ăn ý, nắm vũ khí, hướng nhóm dũng sĩ vây đánh xông ra.

Bọn hắn thực ăn ý yểm hộ hai người trong đó xông ra vòng vây, đi cắt đoạn dây thừng treo cầu, phân công hợp tác.

Một hồi chém giết đột nhiên triển khai, tiếng binh khí đánh nhau đi cùng với tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Hơn mười người, là ít, nhưng võ công lại là vô cùng tàn nhẫn độc nhất, còn có bọn họ ôm lòng dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, không hề sợ hãi chiến đấu.

Kiếm bén đâm thủng trái tim binh lính, cắt đầu bọn họ đi, phá vỡ nội tạng bọn họ, khoét rớt mắt của bọn họ, máu tươi, đầu, nội tạng, trái tim kích động, trong lúc nhất thời còn có mắt, tán loạn rơi trên mặt đất, còn có người bị chặt ngang thắt lưng, người vẫn còn đang thống khổ tránh né, kêu rên cứu mạng.

Cảnh tượng này thực sự là khủng bố vô cùng, cực kỳ độc ác, một ít mùi máu tươi, đủ để khiến một người nôn đi, ngay cả binh lính hàng năm đánh giặc, cũng không có thấy qua phương thức giết người như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh sợ ngây người.

Mà hơn mười người thần bí kia, đã ở trong chém giết chết đi ra, mắt thấy người vây lại đây càng lúc càng nhiều, ít không thể địch lại nhiều.

Bất thình lình tiếng reo hò ngoài thành, tiếng xung phong, đinh tai nhức óc, tiếp theo có một khối đá thật lớn ném vào, trong đêm đen cũng có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn, binh lính của Triển Vân bắt đầu phá thành.

Tảng đá không có mắt, nó không phân được ai là địch ai là bạn bè, nện vào người nào, người đó mất mạng, trong lúc nhất thời mọi người luống cuống tay chân, vừa chống đỡ bị đá nện vào, vừa giết nhau.

Ngoài thành Triển Vân chỉ huy toàn cục, thế muốn đánh bại tòa thành này, Huyền Dực cũng đứng ở trên tường thành chỉ huy chiến đấu, người bắn cung bắn ra những mũi tên mang theo lửa khiến dấy lên một trận ánh lửa.

Trong nháy mắt lửa bốc tận trời, tiếng trống nổi lên, kèn vang vang, tiếng nhóm binh sĩ kêu thảm, đinh tai nhức óc.

Chiến cục có chút hỗn loạn, tảng đá ném vào càng lúc càng dày đặc, mọi người tập trung né tránh, làm sao còn chú ý đi giết nhau, Huyền Dực bố trí chiến đấu xong, mang theo mấy thủ hạ thân cận, lúc này mới đến chỗ cầu treo, thấy được cảnh tượng chém giết, căm phẫn mà chém giết.

“Giết cho ta, ai dám sợ, ta giết người đó.” Huyền Dực một tiếng gầm lên, khiến những binh lính có chút tan tác này, lại tăng cao sĩ khí.

Có Huyền Dực gia nhập, vài gian tế còn lại kia, không chết cũng khó, gian tế còn lại gắng sức chống cự, từng bước một tiếp cận vị trí cầu treo, chỉ cần di chuyển thanh cầm kia, hoặc là chặt đứt xích sắt, cầu treo hạ xuống, quân đội Triển Vân liền đánh lại đây.

Huyền Dực xuống tay tàn nhẫn, mấy hiệp liền giết mấy người, mắt thấy có người tay cầm thanh kéo, chỉ cần vừa dùng lực, cầu treo liền hạ xuống, Huyền Dực quýnh lên, kiếm ném mạnh qua, xuyên qua trái tim nam nhân này.

Cầu treo cũng chầm chậm hạ xuống, tuỳ tùng bên cạnh Huyền Dực, vội vàng chạy qua, Huyền Dực hô lớn: "Mau chóng kéo thanh chắn về, đừng để cầu treo rớt xuống.”

Nam nhân kia đầu cũng không quay lại, vung kiếm chém đứt xích sắt, Huyền Dực vừa thấy, tức giận xung thiên, giẫm lên thi thể đầy đất, phi thân mà đi, một chưởng đánh vào lưng nam nhân kia, người nọ đứng thẳng hộc máu mà chết, Huyền Dực muốn kéo về cầu treo kia thì đã chậm, cầu treo giống như một người khổng lồ ngã xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Huyền Dực nóng giận hung hăng đá nam nhân bị mình chưởng một cái chết kia, không thể tưởng được thị vệ thân cận nhất sẽ phản bội hắn, gương mặt đầy máu, lại hung ác nham hiểm đáng sợ, xoay người vẫy tay nói: "Chết, cũng phải bảo vệ cho cửa thành.”

Cầu treo hạ xuống, binh lính Triển Vân giống như con kiến, reo hò, theo binh lính mang lăn cây (cái cây to to nhiều người cầm, đầu nhọn nhọn, để đánh vào cửa thành ý) xông lên phía trước.

Trời dần dần sáng, còn mưa nhỏ, nhưng sát khí vẫn rất nặng, người bắn tên trên tường thành, liên tục bắn vào đám binh lính máu thịt ở dưới thành kia, còn có người bỏ đá lớn xuống duới, ngã xuống một đám lại một đám binh lính, lại nổi lên đến một đám lại một đám binh lính.

Binh lính của Triển Vân có người mang thang tấn công tường thành, có người nâng cây lăn đánh cửa thành, mỗi một chỗ đều là chủ công, không có phân chủ yếu và thứ yếu.

Rốt cuộc, thành phá, lăn cây thật lớn kia sau vô số lần đập vào cửa, cửa ầm ầm sập.

Triển Vân mang theo binh lính tinh nhuệ của hắn, hô vang khẩu hiệu, giết vào, trận chiến bắt đầu. Hai phe giơ vũ khí sắc bén, chém giết đầu nhau, vô số cái đầu nguyên bản còn sống đều đổ máu rơi trên mặt đất.

Ba mươi vạn đại quân, bỏ người đã chết, vẫn còn hai mươi vạn, trong thành bất quá chỉ mười vạn nhân mã, thắng thua tựa hồ đã nhìn ra được.

Tử Hàm ở trong lao, đã nghe được tiếng chém giết đinh tai nhức óc, tiếng đánh nhau, tiếng bước chân đám đông đi tới đi lui, lòng của nàng lại một mảnh sự yên tĩnh, cô đơn giống như sự yên tĩnh.

Trời đã sáng, nhưng trong địa lao trừ bỏ âm u chính là ướt nhẹp, Tử Hàm im lặng, im lặng chờ đợi cái gì đó.

Qua được thật lâu, tiếng chém giết, không hề điếc tai, chiến đấu đình chỉ, trong địa lao sáng lên, tiếp theo một bóng người cao lớn loáng qua, trong phòng tối lúc sáng lúc tối, lại sáng lên sau đó, Tử Hàm thấy được một gương mặt quen thuộc khổng lồ trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui