Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tâm nhi nhìn Triển Vân đang tức giận tận trời, sợ hãi hô: "Vân ca... chàng không nên tức giận...

Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, mang theo tức giận nhè nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng thật muốn ta cùng nữ nhân này sinh một đứa nhỏ sao?" Nói xong cũng đem Tử Hàm túm đến phía trước.

Tâm nhi nhịn không được khuyên: "Vân ca... Ta biết làm như vậy, tất cả mọi người thực khó xử, nhưng ta cũng muốn tốt thôi, hơn nữa Tử Hàm cũng đáp ứng rồi, sau khi sinh đứa nhỏ, sẽ không tham gia cuộc sống của chúng ta, chàng vì cái gì không đáp ứng, ta sẽ không trách chàng."

"Nhất định phải làm như vậy?" Tay Triển Vân nắm cánh tay Tử Hàm lại dùng sức, giống như muốn đem tất cả tức giận đối với Tâm nhi đều phát tiết ở trên người Tử Hàm.

Tâm nhi khổ sở nói: "Vân ca, lòng ta chàng thật sự không hiểu sao?"

"Tốt lắm, ta liền làm theo ý nguyện của nàng." Bàn tay to của Triển Vân dùng một chút lực, đem Tử Hàm túm đến trước ngực, rồi sau đó ôm chặt thân thể mảnh mai của Tử Hàm, làm cho hai chân của nàng thoát ly mặt đất, thanh âm hung ác: "Nữ nhân, tối nay ngươi phải hầu ta." Dứt lời xoay người đi về hướng Phỉ Thúy Các.

"Vương phi cứu ta.... Cứu ta." Tử Hàm sợ hãi la lên, nàng thật sự sợ hãi hay không, đúng vậy, phải sợ chuyện kế tiếp sẽ phát sinh, đó là chuyện nàng chưa từng trải qua.


Mà Tâm nhi thì thần tình thống khổ đi về phía trước hai bước, cuối cùng che mặt khóc, có chút thất thần xoay người, quay về hướng tẩm lâu, bóng dáng mảnh mai ẩn trong bóng đêm.

Dưới ánh nến mỏng manh trong Phỉ Thúy Các, Tử Hàm bị Triển Vân gắt gao ôm ở trong ngực.

Mặt nàng mang nét bối rối, giãy dụa suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi sự ôm ấp của Triển Vân, nhưng Triển Vân cũng không cho nàng cơ hội, thân thể cao lớn đè nàng xuống, đem nàng vây ở trong khuỷu tay của hắn.

Tử Hàm kinh hô: "Vương gia, thỉnh Vương gia buông tay!"

"Sao vậy, muốn đổi ý sao?" Triển Vân thần tình tà mị, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, nhìn nàng chằm chằm, làm cho đáy lòng Tử Hàm nhịn không được run rẩy.

Triển Vân thực vừa lòng phản ánh của Tử Hàm, tiếp tục nói: "Không phải quyết định sinh một đứa nhỏ cho ta sao, sao hiện tại thoạt nhìn ngươi lại rất không tình nguyện?"

Tử Hàm giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi đen nhìn mặt Triển Vân chằm chằm, không kiêu ngạo không siểm nịnh (nịnh hót, xua nịnh) nói: "Vâng, dân nữ đáp ứng yêu cầu của Vương phi, nhưng đáp ứng rồi cũng không đại biểu bị Vương gia vũ nhục và khi dễ như vậy, mặc dù là một hồi giao dịch, tối thiểu cũng phải có sự tôn trọng, không phải bị người mang theo tức giận phát tiết như vậy."


Triển Vân sắc mặt lạnh lùng, nhìn không ra là tức giận hay thế nào, lạnh lùng nói: "Hừ, nhìn không ra một nữ nhân nghèo túng, còn có lá gan như vậy, cũng dám tranh luận với bổn vương."

"Ta chỉ là ăn ngay nói thật." Ngươi dám đối ta thế nào, nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng là cái thê quản nghiêm (gần như sợ vợ), Vân Vương phi vừa khóc ngươi liền không có lực chống đỡ, dù sao ngươi cũng không dám đánh ta, giết ta, ta chính là người Vân Vương phi vất vả tìm được.

Triển Vân vẻ mặt cười âm nhu, thần tình nổi giận nguyên bản giờ phút này đã muốn bình phục xuống nhiều, con ngươi đen thâm trầm như mực, đầu ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích hai má non mịn của Tử Hàm, thanh âm trầm thấp ấm áp mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, "Cởi quần áo đi, sớm sinh một chút là ngươi có thể cút đi."

"Cởi quần áo?" Tử Hàm nhịn không được níu vạt áo của mình, mặc dù là nàng đáp ứng Vân Vương phi rồi, cũng không tính được thật sự sẽ thất thân cùng người như vậy, lão nương hôm nay khó chịu, không muốn làm, "Vương gia phải hướng dân nữ giải thích trước."

"Hừ, từ chối như vậy, chẳng lẽ ngươi nói phải giúp ta sinh đứa nhỏ, là nói dối, như vậy thành thật nói cho ta biết ngươi ở lại vương phủ, có phải còn có mục đích khác hay không?" Khuôn mặt tuấn tú của Triển Vân càng ngày càng gần sát Tử Hàm, hô hấp ấm áp phả trên gương mặt của nàng, cặp con ngươi đen thâm trầm giống như muốn hút nàng vào nơi vạn kiếp bất phục, "Làm cho ta xem thành ý của ngươi."

Tử Hàm nhìn con ngươi sâu thẳm kia, cảm thụ được đầu ngón tay ở trên mặt mình của hắn mang đến từng đợt cảm giác tê dại, nam nhân này quả nhiên thực mẫn tuệ sâu sắc, hắn đích thực đối nàng tràn ngập hoài nghi, hắn nói rất đúng, nàng là có mục đích riêng mới có thể lưu lại, nhưng phải làm như thế nào mới có thể làm cho đối phương không hoài nghi.

Tử Hàm trấn định tâm thần, cúi đầu nói: "Dân nữ không hiểu Vương gia nói gì, tuy rằng đáp ứng yêu cầu như vậy của Vương phi, cũng chỉ là xuất phát từ sự báo đáp cho Vương, nhưng hiện tại dân nữ còn không có chuẩn bị sẵn sàng để đem thân thể của mình giao cho một nam nhân xa lạ, thỉnh Vương gia cho... dân nữ chút thời gian nữa."


Tay của Triển Vân từ hai má Tử Hàm đi tới sau đầu của nàng, một phen kéo mái tóc của nàng, làm cho đầu nàng nâng lên gần sát hắn thêm chút, đôi môi cương nghị mà xinh đẹp của hắn, gần trong gang tấc. Dung nhan như điêu khắc lại bởi vì tới gần quá mức, mà trở nên mơ hồ, chỉ có mùi nam tính của hắn là rõ hơn, Tử Hàm đột nhiên cảm giác đầu mơ màng.

Triển Vân cười lạnh nói: "Ngươi cho ngươi là ai, muốn bổn vương cho ngươi thời gian, nếu đã quyết định, cũng đừng làm kiêu nữa, để cho bổn vương nhìn xem ngươi đối Vương phi rốt cuộc có bao nhiêu cảm kích."

"Nếu Vương gia kiên trì, dân nữ đành phải tòng mệnh, nguyên lai Vương gia thích dùng sức mạnh, dân nữ hôm nay mới biết được." Tử Hàm nói xong nhắm hai mắt lại, không hề nhìn tuấn nhan làm người ta mê muội của Vân Vương gia nữa, vì nhiệm vụ, một giọt lạc hồng thì tính cái gì, chẳng lẽ nàng còn trông cậy vào người như nàng lại có thể tìm một nam nhân cùng trải qua cuộc sống an tĩnh sao.

Triển Vân nhìn Tử Hàm nhắm nghiền hai mắt, lông mi thật dài giống một cây quạt nhỏ che đi mí mắt ở dưới, hai má bóng loáng non mềm ở dưới ánh nến được bao phủ bởi một quầng sáng trong suốt, môi anh đào hồng nộn (đỏ, đầy đặn) mê người hơi hơi cong lên, tóc đen bị hắn nắm loạn, như thác nước chảy chiếu vào giường thượng, nàng quả thật rất đẹp, đẹp đến làm cho người ta cảm giác không muốn hủy diệt nàng.

Tử Hàm nhắm mắt lại cũng có thể mãnh liệt cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Triển Vân đang nhìn nàng chằm chằm, làm cho thân thể của nàng không được tự nhiên, nàng không khỏi vươn đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi có chút khô khốc một chút, dĩ vãng lãnh khốc như nàng, chưa từng gặp qua tình hình như vậy, cũng không có trải qua cảm giác như vậy.

Động tác hoàn toàn không cố ý này của nàng, lại làm cho Triển Vân bị ma xui quỷ khiến hôn lên, hắn muốn bắt đầu lưỡi hồng nộn kia lại, cùng nàng dây dưa, nhưng trong nháy mắt, phản ánh trực tiếp nhất trong đầu, hắn muốn bắt trụ đầu lưỡi hồng nộn kia.

Ý niệm kia trong đầu một lát, cũng làm cho Triển Vân trả giá bằng hành động, đôi môi nam tính nháy mắt in lên môi cánh hoa mềm mại của Tử Hàm, đầu lưỡi hồng nộn cũng bị môi Triển Vân gắt gao hấp lại, đầu của nàng ầm ầm nổ một tiếng, hắn đang hôn nàng.

Phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy thân thể cực nóng kia ra, nhưng thân thể kia giống như ngọn núi lớn không thể lay động.


Hắn hôn càng ngày càng mãnh liệt, giống như con sói đói khát hồi lâu đoạt lấy con mồi, làm cho Tử Hàm không khỏi ưm một tiếng.

Tiếng ưm kia ở bên tai Triển Vân, giống như ma chú câu hồn, làm cho dục vọng giấu trong cơ thể đã lâu của Triển Vân giống như mãnh thú toàn bộ bộc phát ra tại một khắc này.

Đầu Tử Hàm choáng ngất, lý trí còn sót lại, làm cho nàng bắt được khe hở, dồn dập la lên: "Vương.... Vương gia." Nàng sẽ không thật sự thất thân như vậy chứ?

Thân thể Triển Vân đột nhiên cứng đờ, nụ hôn cuồng liệt cũng cứng đờ ở bên môi Tử Hàm, hắn bị làm sao vậy, hắn đang làm cái gì? Lâu lắm không có hoan ái sao?

Tay đột nhiên đẩy Tử Hàm ra khỏi ôm ấp của mình, con ngươi đen nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, hai mắt mê ly, trong đầu cũng nổi lên nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi

Gương mặt nguyên bản tràn ngập mê loạn nháy mắt biến thành âm trầm, thân hình cao lớn xoay người, lạnh lùng nói: "Đừng yêu ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi, nhớ kỹ bổn phận của ngươi, đừng vọng tưởng nhiều."

Triển Vân nói xong, phất tay áo rời đi, chỉ còn lại Tử Hàm hô hấp dồn dập, đầu óc tràn ngập dấu chấm hỏi.

Yêu? Cái gì yêu không yêu?! Nàng là ai?! Nàng mới không yêu hắn, cái đồ nam nhân vừa khó hiểu vừa tự kỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận