Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

“Vương Phi đừng giận, nha đầu không đáng cho chúng ta giận.”Tử Hàm vịn lấy Vân Vương Phi, để cho nàng ngồi xuống.

Lúc này Vân Vương Phi mới nói "Ta rất ít tức giận. Bất quá nha đầu này cũng quá không được. Biết rõ ta ngóng trông ngươi sớm một chút sinh ra một nhi tử cho Vương gia, nàng lại đưa tới chén thuốc này.”

Chẳng lẽ là thuốc tránh thai? Tâm Tử Hàm càng tràn đầy nghi hoặc, lời nói từ miệng Hương Thảo thật khác với từ miệng Vân Vương phi, “Ta nghĩ không thể nào, Hương Thảo nói là thuốc bổ.”

Mục đích của Hương Thảo chính là không cho nàng mang thai, nhưng vì cái gì làm như vậy, hình như thật lâu trước Hương Thảo đã nhắc nhở nàng.

Vân Vương Phi trầm lặng nói: “Nha đầu kia theo ta nhiều năm, biết rõ tâm tư ta đối Vân ca, sợ sau khi ngươi sinh ra một nhi tử, Vân ca sẽ không yêu ta nữa, cho nên mới tự chủ trương, Tử Hàm ngươi không để vào trong lòng chứ?”

“Nô tì làm sao có thể, Vương Phi ngài quá lo lắng.” Như thế, mọi người đều biết chuyện của nàng và Triển Vân.

Vân Vương Phi và Hương Thảo, một người vội vã muốn nàng mang thai, một người sợ hãi nàng mang thai, đây là chuyện gì xảy ra.

“Cũng không biết Vân ca không ôn nhu như vậy, cũng không biết thương hương tiếc ngọc” Vân Vương Phi đứng lên, mắt hạnh ái muội nhìn những dấu ấn trên người Tử Hàm.

Tử Hàm ngớ ra? Xấu hổ, cúi đầu xuống, không biết nên nói cái gì, cũng không biết trong lời nói của Vân Vương Phi mang theo vài phần trêu chọc, thêm vài phần ghen tỵ, tóm lại nghe lạ lạ.

“Cố gắng cả đêm chắc hẳn ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta bảo người mang cho ngươi ít nước ấm, tắm xong, nghỉ ngơi đi.”

“Nha......!” Đúng là mệt mỏi cả đêm, Tử Hàm nhịn không được nhớ tới Triển Vân thô bạo đối đãi, lại nổi giận.

Vân Vương Phi nhìn qua Tử Hàm cúi đầu, bên môi giương ra một vòng cười, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Tử Hàm mới đóng cửa lại, trong nội tâm một lần lại một lần suy nghĩ, chuyện xảy ra, rất là quỷ dị.

Kệ, nghỉ ngơi trước nói sau, mệt mỏi quá! Thân ảnh không khỏe của Tử Hàm đi về phía giường, ngã xuống ngủ.

Tử Hàm nằm ở nơi đó, đầu tiên là ngủ không được, tâm tư rối bời, cho tới bây giờ không có nghĩ tới, chính mình vừa thất thân vừa mất tâm.


Nàng hơi mê mang rồi, chính mình kế tiếp nên làm cái gì?

Không nghĩ tới lần này ra ngoài, bị Triển Vân phát hiện theo dõi, lý do biến thành kết quả là Triển Vân giận tím mặt, gây ra chuyện như vậy, nàng và Triển Vân ầm ỹ rồi, cũng thương tổn.... Triển Vân trái lại không thể nghi ngờ cực kỳ giống một trượng phu ghen, nhưng sống chết nói không thương nàng, chỉ là mê luyến thân thể của nàng hoặc là gương mặt này sao? Tử Hàm cũng nghĩ không thông, đoán không được.

Nhưng, một đêm cuồng loạn, một đêm ôn nhu, hắn cũng không nhớ rõ rồi, hắn tuy uống rượu say, nhưng thật có thể đem một đêm như vậy quên sạch sẽ sao? Không phải do đêm đầu của nàng, đối với nàng mà nói trí nhớ khắc sâu, tốt đẹp chính là một đêm đó.

Mà Triển Vân lại bởi vì hắn quên, liền bởi vì nàng không phải xử nữ, còn nhục nhã nàng như vậy.

Nàng chính là không nói cho hắn chân tướng, nếu quả thật yêu một người, có phải là tấm thân xử nữ không có quan trọng như vậy?

Như vậy, Triển Vân để ý như vậy, nói rõ cái gì, nói rõ hắn không thương nàng, một chút cũng không thương a.

Ai, trái tim đau nhức, đau nhức, Tử Hàm cuộn thân thể, ôm trái tim, không biết nên hận hay là nên yêu, mâu thuẫn a mâu thuẫn...!

Tử Hàm ngủ rất say, còn làm một cái mộng phiền phức, mơ tới cùng Triển Vân sống chết, cũng mơ tới ôn nhu của hắn tàn bạo của hắn, cũng mơ tới lòng của mình đau đớn... Ngay cả mộng đều là đau.

Ngủ lại chìm, Tử Hàm cũng có ba phần tỉnh ngủ, trong ánh trăng mờ mờ thấy bên người có người, nàng không khỏi mở to mắt.

Thình lình phát hiện, Triển Vân ở bên người nàng, đang vươn đầu ngắm nhìn nàng, mà giờ khắc này trời đã tối, nàng ngủ bao lâu rồi?

Nhìn qua nam nhân vừa yêu vừa hận trước mắt này, trái tim Tử Hàm đau đớn, lại mâu thuẫn, đã không thể yêu nhau, đã không cách nào cùng một chỗ, nàng phải học phòng bị.... Đợi cho thủ lĩnh hạ lệnh bảo nàng rời đi, nàng sẽ rời đi, cả tâm cũng sẽ không đau lợi hại.

“Nơi đó còn đau không?” Triển Vân sờ tóc đen của Tử Hàm, động tác nhu hòa, thần sắc ôn nhu, trong ánh mắt giống như có chút lưu luyến.

Tử Hàm biết rõ Triển Vân nói ở đâu, “Không đau, cám ơn Vương gia quan tâm.” Thanh âm lanh lảnh của Tử Hàm sâu kín truyền vào trong tai Triển Vân.

“Ngươi đang tức giận?”Triển Vân nắm lên một ít tóc, đặt ở mũi, hít một hơi thật dài nói, “Tóc của ngươi giống như vẻ đẹp của ngươi, như mực như mây.”

Bất quá là hung khí giết người, Tử Hàm rút đi tóc trong tay Triển Vân, muốn đứng dậy, lại bị Triển Vân ấn chặt, không khỏi lại nằm ở chỗ đó.


“Ngươi... Làm gì vậy?” Tử Hàm hơi sợ nhìn qua mắt đen của Triển Vân, nàng sợ hắn, sợ hắn lại như vậy, sợ chuyện đêm hôm qua tái diễn.

Triển Vân nhìn đến hoảng sợ trong mắt Tử Hàm, đáy lòng khó chịu, hắn đến đây làm cái gì, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, giọng thô nói: “Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi.”

“Phải không?” Đã làm thương tổn không phải sao?

“Người tới!” Triển Vân hô to một tiếng, thả xuống rèm giường không cho người khác nhìn đến Tử Hàm mị hoặc như vậy.

Cửa mở ra, Tử Hàm bị rèm giường che khuất nhìn không thấy người tới đang làm cái gì, chỉ nghe được thanh âm. Hình như có người mang thùng nước đến đây.

Tiếng bước chân rời đi, Tử Hàm và Triển Vân nghe rõ, nô tì đi ra ngoài còn giúp nàng đóng cửa lại.

“Tắm một chút ngươi sẽ thoải mái chút ít.” Giọng điệu của Triển Vân tràn đầy bá đạo, thực sự mang theo chút tâm ý.

Tuấn lãng của hắn, áy náy của hắn, bá đạo ôn nhu của hắn, Tử Hàm đều nhìn ở trong mắt, nàng biết rõ nàng sẽ trầm luân ở bên trong ôn nhu của Triển Vân, nhưng cũng tự nói với mình lần nữa, hồi tâm a, người nam nhân này không thuộc về ngươi, các ngươi không có kết quả.... Nàng như thế nào lo được lo mất như vậy, một chút cũng không giống chính mình.

“Phát ngốc cái gì.”Triển Vân ôm lấy Tử Hàm, hướng thùng tắm sau tấm bình phong đi đến.

“Ngươi.... Ngươi làm gì, ta không cần phải tắm.”Hắn không phải là muốn xem nàng tắm chứ, cái đó nàng vẫn không thể đào cái động chui vào!

“Hừ!” Mặt cương nghị của Triển Vân mang một mạt đùa cợt, nhìn gương mặt ửng đỏ của Tử Hàm, hơi động tâm. "Thẹn thùng ư, có vị trí nào trên người của ngươi ta không có nhìn thấy qua.”

Tử Hàm lại trắng không còn chút máu liếc Triển Vân, nói: “Chính mình tắm, Vương gia mời đi ra ngoài.”

“Được!” Triển Vân nhướng mày, lại sảng khoái đáp ứng cầu xin của Tử Hàm. Bên môi của Triển Vân nổi lên một mạt ý cười.

Tử Hàm thấy được, nam nhân này, không nên cười với nàng, bởi vì nụ cười kia quá mức mê loạn lòng người, Tử Hàm tâm phiền ý loạn, không khách khí đuổi Triển Vân, “Ngươi đi ra ngoài đi.”


Triển Vân không nói, xoay người đi ra ngoài, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, Tử Hàm biết rõ Triển Vân ra khỏi.

Nàng cởi y phục, ngâm mình vào trong thùng tắm, nhanh chóng tắm xong, không ngâm quá lâu.

Ra thùng tắm, vừa mặc vào áo trong lại nghe đến thanh âm mở cửa đóng cửa, Tử Hàm ôm chặt áo trước ngực.

Đã thấy bóng dáng cao lớn cường tráng của Triển Vân đi tới, mắt tròn của Tử Hàm trừng Triển Vân, “Ngươi... Ngươi lại đây làm cái gì? ’’

Triển Vân nhìn qua tóc dài của Tử Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt làm đỏ, mỹ lệ câu hồn, giống như một đoá hoa, quyến rũ hắn.

Tử Hàm? Mắt đen của Triển Vân lóe lên trong nội tâm hơi hỗn loạn, thân thể chậm rãi tiến lên, Triển Vân đã từ từ tới gần, kéo lại Tử Hàm, Tử Hàm nhịn không được cương cứng một chút, cũng làm cho Triển Vân đau lòng.

Triển Vân quát: “Nếu ngươi nhớ lại lần thứ nhất ta không ngại.”

Tử Hàm quay đầu xem xét, mình đã đến trước mặt thùng tắm.

Triển Vân không có động tác tiến thêm một bước, chỉ là đơn giản ôm nàng, đi ra ngoài, đi vào bên giường, Tử Hàm nhìn qua Triển Vân.

Triển Vân đối với thái độ của Tử Hàm hơi không vui, để nàng ở trên giường, hắn cũng tùy theo ngồi xuống.

Hai tay Triển Vân nhẹ nhàng cầm tay Tử Hàm nhìn đến vết bầm tím. Đau lòng, chính là tất cả hắn làm vào đêm qua, trong mắt hiện lên một vòng xin lỗi, lại cứng ngắc nói: “Cũng không biết bôi thuốc sao?"

Tử Hàm nhịn không được, giận dữ hét: “Vương gia, ngươi không biết là ngươi rất kỳ lạ ư, thương thế của ta đau nhức của ta, đều là ngươi tạo thành, đây là lỗi của ta sao?”

“Đúng! Là ngươi sai, là ngươi không nghe lời, đây là trừng phạt ngươi.”

“Phương pháp vương gia trừng phạt người chính là cường bạo một nữ nhân không thể nói tiếp.”

“Câm mồm!” Triển Vân gầm lên, dừng lại nhìn Tử Hàm nói tiếp, “Không cần phải dùng cái chữ này, ta không cho phép.

Tử Hàm cười, “Chuyện mình làm, làm gì che lấp như vậy.”

“Ngươi cố tình chọc giận ta phải không, như vậy đối với ngươi có chỗ tốt gì.” Nét mặt Triển Vân đầy vẻ giận dữ, hiển nhiên bị Tử Hàm nói trúng. Hai chữ đó, làm đau đớn lòng của hắn, cũng đâm trúng chỗ yếu của hắn, đêm qua hắn và sói lang không có gì khác nhau.

“Ta chọc giận Vương gia sao? Thật sự là rất xin lỗi, ta nói xin lỗi.” Tử Hàm cười, đáy mắt tràn ngập thống khổ.


Triển Vân một phen đẩy ngã Tử Hàm, động tác thô lỗ cũng mang theo giận.

Tử Hàm trào phúng cười, không phản kháng, cứ nằm ở nơi đó, hai mắt thống khổ nhìn mặt Triển Vân, “Như thế nào? Vương gia còn muốn trừng phạt thêm sao?”

Sắc mặt Triển Vân tái xanh, trong hai mắt tràn ngập tức giận cùng thống khổ, “Ngươi là một tì thiếp thay thế không phải sao, ta tùy thời có thể muốn thân thể của ngươi, ngươi cần gì phải thù như vậy, nếu như ngươi không muốn cùng ta làm, như vậy ngươi vì cái gì ở tại chỗ này, mục đích ngươi lưu lại không phải là cùng ta làm, sau đó sinh một người con của ta sao? Ta cùng thiếp của mình làm, tính cường bạo sao?”

Giảo! Trái tim đau đớn, đau quá, đúng vậy a, lý do nàng lưu lại không phải là nữ nhân thay thế sao?

Nếu như không phải vì nhiệm vụ, nàng nhất định thoát đi nơi này, Triển Vân nói rất đúng a, một Vương gia cùng thiếp của mình làm tình không phải thiên kinh địa nghĩa sao?

Tất cả không được tự nhiên, tất cả đều bởi vì yêu a, bởi vì tình yêu, nàng thiếu chút nữa quên thân phận của mình, yêu thật sự làm cho người ta có thể bị lạc.... Trái tim như muốn nứt ra rồi, chịu đựng nước mắt muốn rớt xuống trong mắt, dùng sức cắn môi, không khóc ra.

Lúc trước nghe nói đó là nước mắt của nữ nhân, chính là nàng không tin, bởi vì trong trí nhớ nàng rất ít rơi lệ, nhưng từ khi biết Triển Vân, nàng phát hiện mình, lệ xem như rất dễ dàng rơi xuống.

Nữ nhân cho là nước mắt!

Triển Vân nhìn qua Tử Hàm, nhìn qua mắt trừng to của nàng, đau lòng. Tâm phiền nóng nảy, duỗi tay từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ nhét vào trước mắt nàng, nói: “Bôi thuốc, ở đâu đau nhức bôi ở đó.”

Triển Vân nói xong xoay ngươi đi ra ngoài.

“Không cần ngươi lo!” Tử Hàm giận nắm lên gối đầu, ném về phía Triển Vân. Triển Vân hơi quay đầu, con ngươi đen liếc Tử Hàm, “Nhớ kỹ, làm thiếp của ta, phải học được thuận theo.

Triển Vân đi nhanh rời đi, Tử Hàm lại bị thương không nhẹ, nam nhân như hắn, ta sẽ không lưu luyến ngươi nữa, sẽ không!

Tử Hàm nằm một ngày, thân thể cùng tâm đều vết thương chồng chất, ăn một chút cơm tối, Tử Hàm lại ngủ.

Sáng sớm hôm sau Tử Hàm rất sớm liền rời giường, lúc này người trong vương phủ đều nên còn ngủ, Tử Hàm nghĩ: trước thỏa đáng, liền ra cửa, nàng cũng không muốn bị phát hiện, gặp Triển Vân xuất hiện liền thảm.

Nàng muốn đi tìm Hương Thảo, lên tiếng hỏi một việc, giải toả nỗi băn khoăn, thừa lúc không ai phát hiện, Tử Hàm đi tới chỗ ở của Hương Thảo, Tử Hàm nhẹ nhàng gõ cửa, không người lên tiếng, chẳng lẽ là ngủ quá sâu, Tử Hàm liền gọi vài tiếng, vẫn không có người nào lên tiếng.

Tử Hàm thử đẩy cửa, cửa nhưng không có khóa lại, cửa bị nàng đơn giản đẩy ra, Hương Thảo trong phòng? Không cẩu thả, cũng rất sạch sẽ, trên giường gỗ được xếp chỉnh tề, Hương Thảo không ở trong phòng?

Nhưng Tử Hàm, có thể cảm giác đến một loại khí tức tử vong, nàng không khỏi xoay đầu, nhìn đến ở giữa có một cái bóng, trong nội tâm Tử Hàm cả kinh, ý thức được cái gì, vội ngẩng đầu hướng trên nhìn lại, hoảng sợ phát hiện, trên nóc nhà treo một người...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận