Người Thứ Ba Vkook

Giải quyết xong công việc hắn liền tức tốc quay lại bệnh viện. Vừa mở cửa phòng đã nghe thấy tiếng Park Jimin vọng ra, thái độ có chút tức giận.

"Sao em phải cứu cô ta chứ?"

"Nếu em không cứu cô ấy Taehyung chắc chắn sẽ đau khổ, bọn họ khó khăn lắm mới ở bên nhau."
36

"Vì vậy em mới cứu cô ta mà quên rằng bản thân suýt chút nữa bị..."

"Chuyện đó...em...bọn em sắp ly hôn rồi nên chuyện đó không còn quan trọng đâu."

Kim Taehyung đứng bên ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, sắc mặt liền thay đổi. Cánh cửa đang khép hờ bị đẩy mạnh phát ra tiếng "rầm" chói tai.

"Cậu đến từ khi nào vậy?"

"Park Jimin cậu ra ngoài một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với em ấy."

Nó hôm nay ngoan ngoãn đến lạ thường, vừa nghe hắn nói vậy lập tức ra ngoài ngay, còn cậu từ đầu đến cuối không nói gì chỉ biết cúi gằm mặt.

"Ai nói sẽ ly hôn hả?"
151

"..."

"Trả lời anh mau Jungkook."
72

"..."

"TRẢ LỜI."

52

Đột ngột bị hét lớn vào mặt nên cậu có chút giật mình, miệng cố lắp bắp nói vài câu.

"Em...lúc trước anh muốn ly hôn cho nên là em..."
1

"Anh đã nói là không đồng ý rồi mà."
98

"Nhưng em bây giờ không còn trong sạch nữa, ngay cả bản thân mình em còn không giữ được thì em làm sao có tư cách đòi hỏi gì ở anh."

Hắn cuối cùng hiểu được suy nghĩ của cậu. Hoá ra cậu nghĩ rằng bản thân mình đã bị người khác làm nhục nên mới muốn ly hôn, cũng tại hắn, bận xử lí Yang Min Kyu mà quên mất chuyện giải thích với cậu.

"Em không bị gì cả."

"Anh nói vậy là sao?"

"Anh nói em vẫn chưa bị Yang Min Kyu làm gì hết, lúc anh đến nhìn thấy cảnh đó đã đánh nó một trận, nhìn lại thì em đã ngất xỉu rồi, nó vẫn chưa làm gì em hết, anh đảm bảo đó."

"Thật...thật không?"

"Anh chưa từng nói dối ai cả."
33

"Dù vậy thì em vẫn muốn..."

"Anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đến đón em về."

Biết được sự thật này làm cậu thấy nhẹ nhõm, ít ra thân thể này vẫn chưa bị ai đụng chạm, vậy cậu đỡ phải thấy có lỗi khi chạm mặt hắn.

_




Từ ngày về nhà hắn không cho cậu đụng vào bất kì việc gì. Dì Song tuy phải làm nhiều việc hơn nhưng dì lại thấy vui vì hắn đối với cậu dường như đã thay đổi.

Sức khoẻ Jungkook đã ổn hơn nhiều, chỉ có điều mỗi lần ngủ cậu hay gặp ác mộng, kí ức ngày hôm đó đều đặn lập lại mỗi khi cậu nhắm mắt. Chính vì vậy cậu sinh ra cảm giác sợ hãi khi tiếp xúc với ai đó.

"Không...đừng chạm vào tôi."

Đêm nay cậu lại mơ thấy cơn ác mộng đó, mọi hành động đều rất chân thật, thật đến nỗi cứ tưởng nó đang diễn ra.

"Cứu với...Taehyung...hức...hức."

Mồ hôi nhễ nhại chảy dọc từ trán xuống, đôi mắt nhắm chặt, miệng không ngừng kêu tên hắn như muốn cầu cứu.

"Đừng sợ, anh ở đây."
30

Cậu nghe được thanh âm trầm ấm quen thuộc, cơ mặt thả lỏng ra một chút, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, hắn đang ngồi trước mặt cậu.


Hầu như mỗi ngày hắn đều đến phòng canh chừng đến khi nào cậu ngủ mới chịu về phòng. Hôm nay chẳng hiểu tại sao lại muốn ở lại lâu hơn một chút, nhờ vậy hắn mới phát hiện ra chuyện cậu thường xuyên gặp ác mộng.

"Em ổn chứ?"

Đưa tay định chạm vào người thì cậu theo phản xạ lùi ra phía sau, nắm lấy tấm chăn kéo lên che chắn không muốn để hắn chạm vào.
1

"Đừng."

"Em bị sao vậy?"

"Xin anh đó, đừng hỏi nữa mà."

"Em có chuyện gì thì nói anh nghe được không Jungkook?"

"Đừng chạm vào em, em bây giờ bẩn lắm."

Cậu đưa tay lên cổ như muốn che giấu thứ gì đó. Hắn nắm lấy tay cậu giật ra mới phát hiện mấy dấu hôn đỏ chói, thì ra cậu đã nhìn thấy mấy dấu hôn này qua gương nên vẫn cho rằng bản thân mình dơ bẩn.

Hắn không nói gì thêm, chỉ cúi xuống hôn lên cổ cậu, nơi nào có dấu hôn hắn đều đặt lên đó một nụ hôn của mình. Jungkook đơ người vì hành động của hắn, cả người cậu cứng đờ, hai tay lơ lửng trên không trung còn không biết cách nào để đặt xuống

"Giờ thì không còn bẩn nữa chứ?"

"..."

"Sao không nói gì?"

"Anh...anh...làm gì vậy?"

"Những dấu hôn đó chính là do anh tạo ra, vì vậy em không cần thấy khó chịu khi nhìn vào nó nữa."

"Nhưng..."

"Hay để anh làm lại?"

"Không, không cần."


Không gian chẳng mấy chốc im lặng vì hành động vừa rồi của hắn. Cậu cứ nghĩ hắn bị bệnh gì nên mới làm mấy hành động đó, trong khi Kim Taehyung lại vô cùng đắc ý, vẻ mặt hắn trông có chút gì là khó chịu với việc mình làm đâu chứ.

Xoay người tựa lưng vào thành giường, một chân bỏ vào trong chăn, chân còn lại tháo chiếc dép đang xỏ trong chân, hắn vòng tay ôm cậu vào người rồi ngã lưng xuống nệm.

Nằm trong lòng hắn làm mặt mũi cậu đỏ cả lên, đáng tiếc hắn không thấy vẻ mặt ngại ngùng của cậu lúc này.

Ôm chặt người nhỏ hơn trong lòng khiến hắn cảm nhận được một loại cảm xúc rất khó tả, không biết là gì nhưng nó làm hắn thấy hạnh phúc, nở một nụ cười rồi hôn nhẹ vào mái tóc của ai kia, tiếc thay hành động này cậu cũng không biết được.







9

End chap 40

Ừm...thì...chưa có ngược anh Kim nữa, mà tui cũng không biết ngược khúc nào thì được.








46

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận