Lúc này, sắc mặt ba người Trần Khánh Hoa vô cùng khó coi khi thấy tám chiếc chiến hạm và du thuyền khổng lồ này.
Chiếc du thuyền màu vàng đó chính là du thuyên lớn nhất thế giới, chỉ thuộc về nhà họ Trần, trêи đó là khu giải trí phức hợp di động, muốn gì cũng có, nào là bể bơi, trung tâm thương mại hàng cao cấp, sân golf, sòng bạc… Trần Dương Bá nhẹ giọng nói với Trần Khánh Hoa: “Đại ca, phải làm sao bây giờ? Có chiến hạm hộ tống thì người của chúng ta sao mà ra tay được?”
Sắc mặt Trần Khánh Hoa trâm xuống, đưa mắt nhìn Trần Bình đang đi về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Án binh bất động, chờ lên biển rồi tính tiếp.”
Lúc này, Trần Bình đi đến trước mặt mấy người, hai tay đút túi quần, lạnh nhạt nhìn đám Trần Khánh Hoa: “Sao rồi? Có phải là đang nghĩ đến chuyện làm thế nào để bao vây tôi trêи biển không?”
Trần Lập Văn đã thật sự hoảng sợ, vội vã lắc đầu: “Không phải thế, Trân Bình, mày đừng ngậm máu phun người!”
Trần Khánh Hoa chỉ tối tăm nhìn chăm chằm Trần Bình, hỏi: “Thằng nhóc Trần Bình, dù gì tôi cũng là ông trẻ của cậu, đã đến đây rồi mà cậu còn sai người theo dõi chúng tôi à? Trân Bình cười nói: “Thực ra thì trong mắt tôi, ba người các ông chỉ là râu ria thôi.
Nếu không phải nể mặt dòng bên thì tôi đã xử lý mấy người từ lâu rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Khánh Hoa lạnh lẽo, tức giận nói: “Ngông cuồng! Cậu dám đối phó với chúng tôi sao? Nơi này đã là vùng ven biển, vào biển tức là vào khu vực của nhà họ Trần! Cậu định giải quyết chúng tôi ở đây sao?”
Trần Lập Văn cũng hoảng sợ, vội nói: “Trần Bình, mày đừng kiêu ngạo, dòng thứ bọn tao không phải là cục bột đâu! Chỉ cần mày dám đặt chân lên đảo thì cha tao nhất định sẽ hạ gục mày! Cho nên tao khuyên mày mau chóng thả bọn tao ra đi, đồng thời kêu mấy chiếc chiến hạm này hộ tống bọn tao về nhà, có lẽ tao còn có thể tha cho mày!”
——————-