Giang Uyển đẩy xe lăn từ trong phòng ra nơi lộ thiên ngẫm cảnh này, nhìn hòn đảo rộng lớn trước mắt, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Chồng ơi, anh nói đây là nhà anh hả?”
Trần Bình quay sang, đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đáp: “Ừ, đây là nhà anh, sau này cũng sẽ là nhà em.”
Giang Uyển không khỏi hít vào một hơi, ánh mắt tràn đầy khϊế͙p͙ sợ nhìn hòn đảo trông như một tòa thành trì nổi trêи mặt biển này.
Đây là nhà của Trần Bình ư? Rõ ràng là một thành phố trêи biển! Những tòa nhà cao chọc trời và vật kiến trúc trêи đảo, cùng với đủ loại du thuyền, chiến hạm, thuyền buồm… đỗ quanh hòn đảo, trông không khác Hương Giang, nơi được xưng là trứng vàng là mấy, thậm chí còn phồn hoa và đồi dào hơn cả Hương Giang! Đây chính là nhà của Trân Bình sao? “Anh không lừa em chứ? Cả tòa hải đảo này đều là nhà anh ư?”
Giang Uyển kinh ngạc vô cùng.
Giang Uyển vẫn biết chút ít về danh gia vọng tộc, nhưng danh gia vọng tộc giàu có nhất thế giới cũng chỉ là có nhiều tiên, nhiêu đất, nhiều sản nghiệp mà thôi.
Cho dù có những gia tộc mua đảo thì cũng là để xây biệt thự cho gia đình mình ở.
Nhưng hòn đảo trước mắt này rõ ràng là một thành phố trêи biển! Những tòa nhà cao tâng san sát bên nhau, khu thương mại phức hợp rộng lớn, đám đông xếp hàng nghênh đón bên bờ biển… Không có gì là không trùng kϊƈɦ thế giới quan đã được hình thành hai mươi mấy năm của Giang Uyển.
Nhà Trần Bình có một tòa hải đảo, một tòa hải đảo có thành thị phồn hoa, còn phồn hoa hơn cả trứng vàng Hương Giang! “Trần Bình, anh đừng lừa em, em biết nhà anh ở trêи hòn đảo này, nhưng em không tin cả hòn đảo này đều là của nhà anh.”
Giang Uyển trợn mắt nhìn Trần Bình.
Không phải là cô không muốn tin, mà là cảnh tượng trước mắt quá nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.
Cho dù chồng mình có chút thế lực, gia cảnh giàu có thì không thể nào cả hòn đảo đều là của nhà họ Trần! Giới hạn cao nhất trong lòng Giang Uyểnimg
——————-