Trần Bình nghe thế thì nhíu mày, anh vỗ vai Giang Uyển rồi nói: “Anh ra ngoài một chút!”
Giang Uyển quay đầu lại nhìn, ánh mắt của cô có chút lo lăng: “Không sao chứ?”
Trần Bình lắc đầu, anh đặt một nụ hôn vào trán cô rồi nói: “Không sao đâu, anh đi một lát rồi trở lại.”
Trần Bình nói rồi đi khỏi phòng trẻ em tới sảnh lớn.
Trong đại sảnh có mấy người của Chấp Pháp Đường đang đứng đó, họ nhìn chằm chằm những châu báu kia không rời mắt.
Cho tới khi Trần Bình đi ra ngoài thì mấy người đó mới giả vờ tôn tính mà chắp tay chào: “Chào cậu Bình, không biết cậu Bình có khỏe không?”
Trần Bình cắm hai tay vào túi quần rồi nhìn thoáng qua mãy người đó mấy lần, anh cũng chẳng quan tâm tới mấy câu hỏi thăm giả dối này mà hỏi thẳng: “Tới đây làm gì?”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn qua rất trẻ trung, anh ta mặc một bộ đồ tây màu trắng, mái tóc bóng loáng: “Cậu Bình, năm đại trưởng lão của Chấp Pháp Đường cùng nhau ký tên ra lệnh cho cậu thả Lục trưởng lão ra, đồng thời còn để cậu, và mợ đi với chúng tôi.”
Người đàn ông kia nói xong rồi đứng đó, không hề sốt ruột.
Câu nói này của anh ta có rất nhiều ý.
Đâu tiên, Chấp Pháp Đường ra lệnh mà không phải là yêu cầu.
Tiếp theo là để, mà không phải là mời.
Đủ để chứng minh thái độ của Chấp Pháp Đường trong chuyện này, chẳng hề e ngại Trần Bình.
Hơn nữa sự tôn kính mà anh ta dành cho Trần Bình là giả vờ.
Người của Chấp Pháp Đường cũng chẳng sợ mấy cậu chủ dòng chính và dòng nhánh.
Bởi vì ở trong Chấp Pháp Đường chính là một tòa lồng giam!img
——————-