Người Thừa Kế Hào Môn


Câu này vừa ra khỏi miệng, toàn bộ từ đường dòng thứ tức thì trở nên yên tĩnh! Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trần Bình.

Thằng oắt này được đấy, thực sự quá ngạo mạn! Dám ỷ vào thân phận và địa vị của bà ba để đòi quản lý lời giải thích.

Đây quả thực là động thổ không thèm xem sao Thái Tuế.

Giờ phút này, ánh mắt đám người Trần Vũ, Trần Đức Thọ lạnh lẽo, quay lại nhìn Trần Bình, ngay lập tức trâm giọng quát lên: “Thằng ranh ngạo mạn! Dòng thứ chúng tao đã không truy cứu trách nhiệm của mày, mày còn dám nói ra lời ngông cuồng như thế, muốn đòi dòng thứ chúng tao một lời giải thích? “Đúng vậy! Trong mắt nó làm quái gì có cha chú, có xem uy danh của quản lý là cái gì đâu.”

“Chủ nhân quản lý, nhìn những đứa trẻ này, những người này, những người có miệng vàng và răng trắng, và dám nói những điều như vậy.

Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên dễ dàng tha thứ cho anh ta!”

Nhất thời, cả đám lại bắt đầu bài ca! Vẻ mặt Trần Bình dửng dưng, khóe mắt lộ ra ý, không làm lớn chuyện quyết không bỏ qua Nếu có mợ ba ở đây, anh còn cần lo lắng gì nữa? Đế Dao cũng liếc sang, nhìn Trân Bình với ánh mắt ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Bình Nhị, không được vô lễ! Nếu dòng thứ đã không truy cứu trách nhiệm của cháu, cháu cũng đừng truy cứu nữa.

Dẫu sao cũng là người một nhà, chuyện gì cũng có ngồi xuống thương lượng.


Nên thả người thì người đi, nên xin lỗi thì xin lỗi đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Trần Bình liếc nhìn Đế Dao, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Mợ ba, chuyện này không dễ giải quyết như vậy.

Hôm nay cháu chỉ có một thái độ duy nhất, hoặc là dòng thứ cho cháu một câu trả lời hợp lý, hoặc là bọn họ bắt cháu lại.

Lời vừa dứt, Trân Khắc Sinh đứng ở từ đường, đột nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Được! Không hổ là con trai của anh cả, gan dạ, có khí phách! Vậy thì tôi muốn xem hôm nay, Trần Bình cậu, định làm gì dòng thứ.

Nếu như cậu muốn dựa vào thân phận và địa vị của mợ cậu để trấn áp tôi, thì vẫn còn non lắm.

Cho dù Đế sư, cũng phải nể mặt tôi mấy phần.

Huống chi, vân đề này, Đế sư cũng không có tư cách xen vào.

Bà ba thấy tôi nói có đúng không? ”

Sắc mặt Đế Dao trầm xuống, tiếp lời: “Trân Khắc Sinh, tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi đứng ở đây không phải thay mặt cho anh trai tôi, mà là thay mặt cho họ nhà Trần, thay mặt cho bốn bà chủ của dòng họ Trần.”

Trần Khác Sinh cười nói: “Rất tốt, nếu bốn bà đã chung ý, Trần Khắc Sinh sẽ không quá khắc nghiệt mà truy đến cùng.

Hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu, bảo nó thả người, đồng thời xin lỗi!”

Trần Bình nghe vậy lập tức xua tay nói: “Trần Khắc Sinh, chú định dùng thân phận quản lý bên dòng thứ để đè ép tôi sao? Được thôi, tôi cũng nói rõ ràng với chú.

Hôm nay Trần Bình tôi, chỉ có một yêu câu.

Những người bên dòng thứ này phải cúi đầu xin lỗi tôi và vợ tôi.


Nếu không, không bao giờ có chuyện thả người! ”

“Hỗn xược!”

Trần Khắc Sinh hét lên, đột nhiên vung cây mây trong tay lên! Vụt! Một âm thanh trong trẻo vang lên, đập xuống nền gạch xanh.

Toàn bộ chỗ gạch xanh bỗng chốc vỡ tung tóe! Trêи mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu! Lần này, tất cả những người trong từ đường dòng thứ đều quỳ xuống! Bởi vì quản lý đang nổi giận! Trần Bình dĩ nhiên cũng thấy, Trần Khắc Sinh giận sôi máu rồi.

Hiện trường, chỉ có Trần Bình, Trần Hồng Đào, bà ba, cùng với Kỳ Lân Quân và đoàn tùy tùng của dòng đích là không quỳ xuống, những người còn lại đều quỳ xuống.

Cảnh tượng này thực khiến người khác không thở nổi.

Chỉ là.

vẻ mặt Trần Bình vẫn bình tĩnh, ánh mắt bám chặt tại chỗ, không có biểu hiện gì sẽ nhường.

Chân mày lá liễu của Đế Dao nhíu lại, quay đầu nhìn Trần Bình nói: “Đủ rồi! Đừng phá phách nữa, nếu không, cha cháu trở về nhất định sẽ trừng phạt cháu!”

“Mợ ba, chuyện này cháu sẽ làm có chừng mực.


Cháu rất cảm kϊƈɦ mợ tới cứu cháu, nhưng có một số việc, cháu sẽ không bao giờ nhượng bội! Dòng thứ bọn họ, ép người quá đáng! Hôm nay, hoặc là ta chết hoặc là dòngimg











——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận