Người Thừa Kế Hào Môn


Tô Tuyết Quân loạng choạng một lúc, sau đó mới nói: “Được rồi, nhưng mà em không đi được… Trần Bình thở dài.

“Được rồi… Anh biết rồi, tại sao uống có một chút rượu mà lại giống như đứa trẻ thế này… Anh công em được không?”

“… Không được!”

Tô Tuyết Quân làm nũng, ngay sau đó giơ hai tay lên, hướng vê phía Trần Bình.

“Phải ôm một cái!”

“Ôm… Ôm một cái?”

Trần Bình ngẩn người, mắt mở to.

Thế có được không? Ôm… Hành động này có phải rất mập mờ hay không? Đúng lúc này, phản ứng của quân chúng vây xem càng thêm sôi nổi.

Rất nhiều cô gái đều che mặt kêu lên.

“Oa… Thật lãng mạn quá đi!”


“Ôm cô ấy! Ôm cô ấy! Nhanh lên!”

“Ôm cô ấy đi”

Bị mọi người thúc giục, Trần Bình lúng túng.

Mắt anh hơi run rẩy, giải thích với mọi người xung quanh: “Mọi… Mọi người đừng hiểu lâm, cô ấy, cô ấy chỉ bạn bè của tôi thôi!”

Lúc Trần Bình đang giải thích với những người xung quanh, đột nhiên phía sau có một cảm giác ấm áp và mềm mại… Tô Tuyết Quân chủ động ôm lấy Trần Bình! “Phụt!”

Trân Bình suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

“Tô Tuyết Quân… Tuyết Quân? Trần Bình gọi, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tuyết Quân.

Tô Tuyết Quân lúc này, mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp say khướt lờ đờ, nhìn anh với ánh mắt mơ màng.

Bởi vì Tô Tuyết Quân uống rượu, trên người có chút nóng, khoảng cách tiếp xúc giữa hai người lại gân sát, Trần Bình có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trêи cơ thể Tô Tuyết Quân.

“Ừng ực…”

Trần Bình nuốt nước bọt.


Uống rượu không say là do uống ít, gặp sắc không mê là do không thấy! Lúc này, một mỹ nữ đang say rượu, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp không thể miêu tả chủ động ôm lấy Trần Bình, nói không rung động, chính là đang nói dối! Trái tim Trần Bình đập thình thịch, nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Nếu không làm gì, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ!img





















——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận