Nói đến đây, Trần Hòa Sinh cũng vỗ mạnh bàn theo, lạnh giọng nói: “Anh Hai, anh Năm nói đúng đấy! Giang Uyển đó là đời sau của kẻ mang tội, là kẻ địch của Trần Thị, cũng là kẻ địch của cả thiên hạ! Trân Bình cưới phải người mang tội như vậy cũng thành kẻ địch của Trần Thị, và cũng là kẻ địch của cả thiên hạ! Trần Thiên Tu có lợi hại thì cũng chẳng chống lại được cả thiên hạ, đúng không?”
Nghe xong những lời này, Trần Minh Phục ho khan vài tiếng, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ, sau đó nói: “Em ba, cậu nói bây giờ phải làm sao đây? Bây giờ Trần Thiên Trúc quay về, lại còn khoa trương như thế, chúng ta nhất định phải gây khó dễ với dòng chính trong ngày tế tổ không? Như vậy thì là bắn tên khỏi nỏ rồi, không còn đường quay lại nữa đâu.”
Hiếm lắm mới thấy Trần Tương Nguyên không còn lười biếng như thường ngày, ông ta nhíu chặt mày lại, trâm tư một lúc lâu mới chầm chậm nói: “Gây khó dễ! Đây là cơ hội của dòng nhánh chúng ta, nếu không nắm bắt thì dòng nhánh sẽ khó có cơ hội mà ra mặt.
Bây giờ Tông Chính bị lão tổ phạt bế quan, có nhiều rất nhiêu chuyện anh em chúng ta phải cùng nhau bàn bạc.
Chuyện lần này dòng chính sai, hai chân của Lập Văn cũng bị phế rồi, chúng ta không cần phải nể tình gì nữa.
Tôi đã liên hệ với bên chấp pháp rồi, ngày mai tế tổ thì sẽ biết là mọi chuyện thành hay bại.”
Trần Tương Nguyên nói xong, ánh mặt liên hiện lên vẻ máu lạnh.
Trần Tương Nguyên là một người mập mạp nên ánh mắt đó rất khó để nhìn thấy.
Hầu như ai cũng cho rằng Trần Tương Nguyên là một vị gia trưởng của dòng nhánh thích sống phóng túng, nhưng chẳng ai biết rằng địa vị của Trần Tương Nguyên ở dòng nhánh chỉ có cao chứ không hê thấp.
Không bàn về thân phận vai vế, mà đầu óc của ông ta cũng rất mưu trí.
Đã nói vậy rồi, Trần Minh Phục cũng chẳng nói được gì nữa.
Ông ta nhìn cánh tay bị bó thạch cao của Trần Hoa Sinh, nói: “Hoa Sinh, ngày mai cậu đừng đi nữa.”
——————-