Người Thừa Kế Hào Môn


“Vâng vâng vâng! Chúng tôi hiểu rồi, hiểu rồi!”
Hai tên đàn ông người nước ngoài to khỏe, gật đầu lia lịa, không ngừng dập đầu xin lỗi, sợ rằng trong lúc nhất thời không cẩn thận chọc giận Diệp Phàm! Đó chính là thánh chủ thánh điện mặt trời cao quý, thân mặt trời Apollo! Chỉ cần một lời nói của anh, bọn họ đều sẽ chết không có đất chôn thây! “Cút!”
Diệp Phàm quát lên một tiếng.


Hai tên người nước ngoài to khỏe liên trong tư thế bò cút chồm đứng dậy chạy ra ngoài.


Diệp Phàm liếc nhìn Mễ Lạp đang ngủ say trêи ghế sô pha rồi cởi dây trói cho Dương Quế Lan và Giang Quốc Dân.


“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu đã cứu giúp.”

Giang Quốc Dân rất lễ độ, cảm tạ ân đức.


Diệp Phàm xua tay nói: “Chú Giang, không cần khách sáo như thế, cháu là bạn của Trần Bình”
Nói xong, anh ta đứng dậy, bước sang một bên, gọi điện cho Trần Bình.


Đầu dây bên kia, Trần Bình vừa mới chạy nhanh ra khỏi Sơn Trang Hoa Đỉnh, Lúc này nhận được điện thoại của Diệp Phàm, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
“Đứa nhỏ không sao, là người của mười hai thánh điện, còn là ai, tôi tạm thời không biết.


Có điều, tôi ta đã kêu bọn họ chuyển lời về.



Sau này, nếu như anh muốn dạy bảo người đứng đẳng sau sai khiến, tôi có thể đi cùng anh.”
Diệp Phàm nói.


Trần Bình ở bên kia nheo mắt nói: “Được, tôi biết rồi.”
Dứt lời, Trần Bình cúp máy và nhanh chóng dùng mối quan hệ để tìm đến khách sạn nơi Giang Uyển đang ở.img







——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận