Người Thừa Kế Hào Môn


Hai mắt Zeus phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào phía cổng, một chàng trai trẻ tuổi đang bước vào.


Trần Bình? “Thì ra cậu chính là người phương đông gần đây đang làm loạn khắp nơi kia, Cậu chủ của Trần thị, con trai của Trần Thiên Tu.”
Khí thế trêи người Zeus nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.


Lúc này, ông ta nhìn về phía Trần Bình, dường như thấy được bóng dáng của Trần Thiên Tu, vẫn vô lễ, cao ngạo, ngang ngược như vậy.


Nơi này là Thánh Thành, là cung điện của mình, tên nhóc này lại cứ ngang nhiên xông vào như vậy.



Những hộ vệ bên ngoài kia đều ăn hại à? Rầm rầm rầm! Nháy mắt, bên ngoài của cung điện truyền đến tiếng bước chân đồn dập.


Mấy chục hộ vệ mặc áo giáp vàng lúc này cầm cây thương trong tay, vây quanh cửa chính của cung điện, xem ra hẳn là bây giờ mới phát hiện có kẻ xâm nhập.


Vẻ mặt Leo lúc này tràn đầy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về chàng trai phương đông đột nhiên xuất hiện kia, quát: “Đáng chết! Cái tên không biết phép tắc gì kia, nhìn thấy Chủ thần đại nhân sao không quỳ xuống hành lễ? Còn nữa, làm sao anh xông vào được?”
Trần Bình lạnh nhạt nhún vai, trả lời: “Ngại quá, trèo tường vào thôi, thủ vệ ở đây của các người có hơi yếu kém.”
Trần Bình là nói thật, bởi vì Thánh thành vốn là một nơi yên tĩnh thanh bình, người dân ở đây chủ trương hòa bình tự do, cho nên thủ vệ đều thưa thớt, không quá nghiêm ngặt.



Nghe vậy, vẻ mặt Leo tràn đầy tức giận, thái dương cũng nổi gân xanh, chỉ vào Trần Bình, quát lên với đám thủ vệ: “Đuổi cái tên man rợ vô lễ phương đông này đi cho tôi, nhốt vào địa lao, để cho anh ta và những tên kia đợi cùng một chỗ.”









——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận