Người Thừa Kế Hào Môn


Trần Thiên Tu bước vào.

Tình trạng thể chất của ông trông tốt hơn nhiêu, sắc mặt của cũng hồng hào hơn một chút, chỉ là ông trông gầy hơn.

Trần Bình nhướng mày nhìn lên, trong khóe mắt lóe lên một tia lạnh lùng, nói: “Cha khỏe rồi chứ?”
Trần Thiên Tu cười hiền hậu, ánh mắt liếc nhìn sang con trai, nói: “Tốt hơn nhiều rồi.

Đây là lân đầu tiên con quan tâm đến cha.”
Trần Bình nhíu nhíu mày, cứng ngắc nói: “Cha nghĩ nhiều rồi, không phải là con quan tâm đến cha.”
Trong mắt Diệp Phàm ánh lên sự bất lực, anh ta lắc đầu, sau đó hơi cúi đầu đối với Trần Thiên Tu, nói: “Gia chủ Trần, ngài chắc chắn muốn làm chuyện này sao?”
Trần Thiên Tu cất bước đi tới, liếc nhìn Diệp Phàm tán thưởng rồi nói: “Đúng vậy, việc của nhà họ Lạc chính là việc của Trần thị chúng tôi.

Việc của nhà họ Lạc có liên quan đến hướng đi tương lai của thể giới này.

Chúng ta không còn thời gian nữa.

Tôi cũng rất muốn biết nhà họ Lạc đã làm gì trong nhiều năm qua.

Tôi càng hy vọng có thể gặp lại một số bạn cũ mà mình đã lâu rồi không gặp.

Diệp Phàm cau mày hỏi: “Chẳng phải là Gia chủ Trần đã hiểu rõ nhà họ Lạc rất nhiêu rồi hay sao?”
Trần Thiên Tu mỉm cười, nói: “Nhà họ Lạc đã đê phòng nhà họ Trần của chúng ta.

Nhiều khi có lẽ tôi còn không biết nhiều như mọi người.

Lần này, chắc tôi cũng đã đại khái hiểu hết mọi chuyện.

Mọi người cứ làm đi, có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Chỉ cần tôi còn sống, nhà họ Lạc sẽ không dám quá đáng.

Nói xong, ánh mắt của Trần Thiên Tu nhìn Trần Bình và nói: “Cha có chuyện muốn nói với con.”
Nghe xong, Diệp Phàm hướng ánh mắt về phía Georgina chớp chớp vài cái, sau đó hai người rời khỏi gian phòng.img








——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận