Người Thừa Kế Hào Môn


Xích Giao trong tay Trần Bình kè ở cổ Tang Chấn Khôn, trực tiếp làm sứt miếng da của ông ta, máu tươi rớm ra.


“Ông cho rằng tôi không dám?”
Trần Bình lạnh giọng hỏi, hai mắt trở nên lạnh thấu xương.


Sát ý này giống như thật đâm vào trong lòng Tang Chấn Khôn.


Trong lòng ông ta thấp thỏm, đối phương thật sự dám giết mình.



Sát ý khủng khϊế͙p͙ như vậy khiến ông ta nháy mắt liền hiểu.


Đối phương chẳng hề e ngại giết chết mình.


“Mày dám!”
Ông ta sợ hãi nhưng ông ta là gia chủ nhà họ Tang, lúc này lại bại trong tay một tên oắt con vắt mũi chưa sạch, là sự sỉ nhục! Nhưng mà ông ta sợ chết hơn! “Tao là gia chủ nhà họ Tang, là người thống lĩnh môn đồ dị giới phương bắc, nhận được giáo huấn danh dự từ tổng cục Cửu Châu, nếu mày dám giết thì chính là làm chuyện động trời!”
Tang Chấn Khôn gầm lên, vẻ mặt dữ tợn phản bội nội tâm bối rối của ông ta.



Trần Bình cười gắn một tiếng, nói: “Khi ông muốn làm hại con gái tôi thì đã định sẽ có kết cục hôm nay rồi! Tang Chấn Khôn, là ông tự tìm cái chết, đừng trách người khác.”
Dứt lời, Xích Giao trong tay anh chém xuống! Tang Chấn Khôn thấy thế, con mắt nhắm chặt, hét lớn một tiếng: “Không! Mày không thể giết tao!”
Ngay khi Trần Bình sắp bị chém xuống, ba vệt năng lượng đột nhiên xuất hiện ở phía xa, đồng loạt áp sát vê phía Trân Bình! Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh hoặc nóng từ xa vọng đến: “Thiếu gia chủ Trần thị, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho ông ta một mạng!”










——————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận