Giờ phút này đây, nghe được Phó Diệp Sinh nói như thế, Phạm Quần quay đầu nhìn lại, nhìn đối phương rồi hỏi: “Phó Kính Tư, ông nói gì thế?”
Phó Diệp Sinh cười nói: “Phạm Kính Tư, con người của ông chính là quá mức bảo thủ và tuân thủ nghiêm ngặt, thứ gọi là quy định của cục dị năng kia có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Lần này ý tốt của cậu Tào đây, ông có thể xem như là quà tặng giữa chú cháu với nhau, không tính là phá hỏng quy định.
Hơn nữa ngọc bội Hắc Long này là duy nhất trêи đời, chẳng phải ông vẫn luôn nói mình thiếu một món bảo bối của Tân Thủy Hoàng à, cậu Tào đây chính là có lòng tốt hiếu kính với ông, ông cứ cất đi.”
Nghe thấy Phó Diệp Sinh nói thế, Tào Thiếu Khâm cũng đi theo cười nói: “Phạm Kính Tư, Phó Kính Tư không nói sai đâu, đây chỉ là một chút tấm lòng với Phạm Kính Tư mà thôi, không tính là phá hỏng quy định.”
Sắc mặt của Phạm Quân rất xoắn xuýt, tay hơi nắm chặt, ánh mắt ông ta rơi vào miếng ngọc bội Hắc Long trêи lụa vàng.
Phó Kính Tư nói không sai, trời biết đất biết, ông biết tôi biết, nhận một chút sẽ không có chuyện gì.
Thấy Phạm Kính Tư do dự, Phó Kính Tư ra hiệu với Tào Thiếu Khâm, đối phương trực tiếp cầm lấy ngọc bội Hắc Long đặt ở dưới ánh đèn, nói: “Phạm Kính Tư, ông nhìn miếng ngọc bội Hắc Long này đi, thế gian chỉ có duy nhất một miếng ngọc này, Hắc Long trêи đó sinh động như thật.”
Sau khi nói xong, Tào Thiếu Khâm lại nhìn sang phía Phạm Quần, thấy ông ta vẫn còn đang do dự, anh ta thay đổi sách lược, nói: “Nếu Phạm Kính Tư đã không muốn, vậy ngọc bội Hắc Long này đành mất đi một người chủ nhân hiểu nó, giữ lại cũng vô dụng, chẳng bằng đập đi.”
Sau khi nói xong, Tào Thiếu Khâm giơ tay lên muốn đập nát miếng ngọc bội Hắc Long này.
Phạm Quân nhìn thấy thế, lông mày nhíu lại, vội vàng nói: “Cậu Tào, tuyệt đối đừng làmimg
——————-