Lưu Minh Kiệt lúc này cũng đang run rẩy, chỉ vào Trần Bình run rẩy kêu gào: “Mày… mày đừng quá đắc ý, cho rằng bản thân bản lĩnh tài ba! Tao nói cho mày biết, tao có đại ca sau lưng, nếu mày dám đối với tao như vậy, đại ca tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Lưu Minh Kiệt lúc này mới hoảng sợ, nhìn anh em ngã la liệt trêи mặt đất, chỉ lo Trần Bình đánh gãy tay chân của mình.
Vẻ mặt Trần Bình dửng dưng nhìn Lưu Minh Kiệt, lạnh giọng hỏi: “Có hai vấn đề, mày đến đây làm cái gì?”
Lưu Minh Kiệt suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thu… thu nợ.
”
Trần Bình cau mày, liếc nhìn người Dương Quế Lan và Giang Quốc Dân đang sững sờ đứng đờ người ra ở bên cạnh, hỏi: “Thu khoản gì?”
Lưu Minh Kiệt ngay lập tức trả lời: “Mẹ vợ mày cờ bạc nợ bọn tao năm trăm triệu nhân dân tệ, căn biệt thự này và một phần cổ phần của tập đoàn Tất Khang, bây giờ đều thuộc về bọn tao, hôm nay bọn tao tới đây để thu lại khoản đó.
”
Nói xong, Lưu Minh Kiệt lấy từ trong túi ra một tờ giấy viết tay, có chữ ký và dấu tay của Dương Quế Lan.
“Tự mình mày xem đi, đây là chính tay mẹ vợ mày chấp thuận.
”
Lưu Minh Kiệt quát to, đưa giấy tờ đó cho Trần Bình.
Trần Bình liếc nhìn một cái, trong khóe mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, lạnh lùng quay đầu nhìn về hướng Dương Quế Lan.
Dương Quế Lan lúc đó bị dọa đến sắc mặt trắng bạch, bà ta quỳ rạp xuống đất, gào lên: “Con rể, mẹ sai rồi, mẹ không dám nữa, mẹ… mẹ là bị người ta lừa, mẹ cũng không biết sẽ thành ra thế này…”
Dương Quế Lan bật khóc, tiếng khóc thật sự rất đau thương.
Giang Quốc Dân đứng ở một bên, lắc đầu thở dài bất lực nói: “Trần Bình, việc này, mẹ con thật sự có lỗi, nhưng mà, bà ấy cũng bị người ta lừa.
”
Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn Dương Quế Lan, nói: “Một lát nữa, tìm bà tính sổ sau.
”
Sau đó, anh nhìn vê hương Lưu Minh Kiệt, nói: “Mẹ vợ tao nói, đây là bọn mày lừa bà ấy, có việc như thế không?”
Lưu Minh Kiệt lập tức tức giận, gâm lên: “Nói vớ va vớ vẩn! Giấy trắng mực đen, rõ ràng là bà ta đánh bạc không giỏi, thua nhiêu như vậy, bây giờ lại nói bọn tao lừa gạt bà ta?”
Dương Quế Lan đang quỳ trêи mặt đất, chỉ vào Lưu Minh Kiệt tận lực hét lớn.
nói: “Mày nói láo, rõ ràng là các người lập bây lừa tôi!”
Nghe đến đây, Trần Bình có lẽ đã biết điều gì đó.
img
——————-.