Một câu nói của Lạc Tinh Vũ như mưa rơi bão tuyết, nổ bùm một tiếng trong đầu Trần Bình, khiến sắc mặt anh trở nên ngưng trệ lại.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! “Anh nói dối! Anh muốn làm rối loạn suy nghĩ của tôi, anh đang muốn chọc giận tôi!”
Trần Bình thấp giọng nói, ngọn lửa đỏ rực trên người anh bùng cháy như sắp phát nổ đến nơi! Lạc Tinh Vũ cười hừ một tiếng: “Trần Bình, sao tao phải lừa mày? Nếu như mày không tin thì có thể tự hỏi bố mày xem, hỏi xem tập đoàn Trần Thị các người có lí lịch như thế nào? Hỏi xem, cánh cửa của tập đoàn Trần Thị các người tới từ đâu!”
“Chắc chắn khi những thông tin này bị truyền ra thế giới bên ngoài sẽ khiến trời sập đấy.
”
“Gia tộc Trần Thị giàu có bậc nhất lại đến từ cõi Niết bàn, mày nói xem, người trêи thế gian này sẽ nhìn tập đoàn Trần Thị các người như thế nào? Tập đoàn Trần Thị sẽ đối diện với người trêи thế giới như thế nào?”
Trần Bình im lặng, anh nắm chặt tay, anh vung nắm đấm về phía Lạc Tinh Vũ, gào lên: “Mày câm miệng lại!”
“Vụt!”
Một đấm này không đánh tới Lạc Tinh Vũ, bởi vì Giang Uyển đã đứng ra chắn phía trước Lạc Tinh Vũ.
Trần Bình không thể không thu nắm đấm lại, ánh mắt anh hoài nghi nhìn về phía Giang Uyển, hỏi: “Tại sao?”
Giang Uyển nhìn Trần Bình, trong khóe mắt đều là nước mắt: “Trần Bình, anh ta nói không sai.
”
“Không! Không phải! Anh ta đang lừa anh, cũng đang lừa em, kế hoạch nhà họ Lạc là điều khiển cả thế giới, đây là thủ đoạn mà bọn họ dùng để ức hϊế͙p͙ người thiên hạ! Tập đoàn Trần Thị sao có thể tới từ Niết bàn được?”
Trần Bình gào lên.
Lạc Tinh Vũ cười nói: “Trần Bình, tao biết mày đang nghĩ gì, mày có thể không tin, thế nhưng cuối cùng mày cũng phải đối mặt với hiện thực này thôi.
Tập đoàn Trần Thị tới từ Niết bàn thật ra mấy nhân vật lớn đều đã biết cả rồi.
Thế nhưng vì còn e dè thực lực của tập đoàn Trần Thị nên không có ai phản kháng lại, mày thật sự nghĩ rằng người ở thiên hạ đều khâm phục bố mày hay sao? Mày thật sự cho rằng tất cả mọi người đều nghe theo lời của tập đoàn Trần Thị sao?”
“Trần Bình, nói thật cho mày biết, tổ tiên nhà họ Lạc tao cũng lưu lạc từ Niết bàn tới thế giới này, chúng ta có cùng một xuất thân, vốn dĩ không phải nên tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Chỉ cần mày giúp tao, ân oán của nhà họ Trần và Lạc sẽ xóa bỏ hết.
Dù sao thì anh cũng là chồng của chị họ tao, theo khía cạnh họ hàng mà nói thì tao vẫn phải gọi mày một tiếng anh rể.
”
——————-.