Kiếm khách đang nản lòng thoái chí vì tất cả mọi đòn tấn công của mình đều bị ngăn cản lại nghe được Trần Bình nói thế lập tức tỉnh táo hẳn lên và bắt đầu một đợt tấn công hoàn toàn mới.
Đúng lúc mọi người phía sau chuẩn bị lên hỗ trợ thì kiếm của tượng đá bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt, ai thông minh sẽ biết ngay bên trong vầng sáng đó là nguyên tố Phong.
Sau khi ghi nhận lại nguyên tố thì tốc độ của tượng đã bỗng chốc tăng gấp đôi, kiếm tu lúc nãy vẫn còn hào hứng đánh đã nhanh chóng rơi vào thế yếu, không kịp đỡ một nên nhanh chóng cắt ngang đầu vai người đó.
Mấy kiếm tu lúc nãy vẫn còn hào hứng muốn thử thấy thế bèn dừng lại, tay câm kiếm bắt đầu run lên nhà nhẹ.
“Chẳng lẽ người luyện kiếm như chúng ta lại không có đủ can đảm để chết đi!”
Một kiếm tu mặc đạo phục trăng đi về phía trước nói to.
“Thiên Kiếm Môn, lệ quyết!”
Nói xong người đó lập tức rút kiếm ra vọt tới trước mặt tượng đá.
Mấy kiếm tu khác thấy thế bèn hò reo, có thể thấy nó còn được cổ vũ nhiều hơn rất nhiều trận đấu khác.
“Hoàng Lãng, sơn trang Vũ Kiếm! “Vương Doanh Doanh, kiếm trang Thanh Liên!”
Khoảnh khắc đó thì tất cả mọi người lập tức phát động tấn công đánh vê phía tượng đá, trong đó có cả các nữ kiếm tu.
Từ nhỏ Mặc Trì đã tập kiếm nên có khá nhiều lĩnh ngộ trong kiếm đạo, thấy thế lập tức muốn lao vào tham gia chiến đầu thì lại bị Trần Bình bản bước.
“Sẽ có chuyện không hay đấy.
”
Trần Bình thản nhiên nói.
Với sự bao vây tấn công của tất cả mọi người, mấy tượng đá đều bị đánh vỡ hoặc đánh nát phần nào đó, có con còn bị chặt đứt mất một chân.
Đám tượng đá bỗng nhiên dừng lại không hoạt động nữa như thể nó chỉ là một bức tường vô tri chờ bọn họ đánh nát.
Khi lớp đá bọc dần mất đi, thứ bên trong tượng đá cũng dần hiện ra.
Một người máy bé bằng một đứa trẻ với màu đen bao khắp người nhanh chóng đứng dậy trong đống đá vụn đổ nát, tuy là nó đã bị nhỏ lại đi rất nhiêu nhưng áp lực nó tạo ra cho mọi người lại tăng lên.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, con người máy nhanh chóng nhặt kiếm đá lên lao vào đánh với bọn họ, thanh kiếm những tưởng đã mất đi luông sáng bỗng chốc tỏa ra thứ ánh sáng đen ngòm kì dị khϊế͙p͙ người.
Bởi vì cơ thể đã có xử thay đổi nên con người máy trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nó cầm kiếm đi khắp bốn phương tám hướng.
Kiếm tu tên Lệ Quyết dẫn đầu xông lên đánh tượng đá ban nãy đã nhanh chóng trà trộn vào trong đám đông và hành động đó dễ dàng bị Trân Bình nhìn thấy, Trần Bình cau mày nói: ‘Không ngờ mặt mũi thì đàng hoàng nhưng lòng dạ lại thối nát.
”
Dường như tất cả mọi người đã dồn hết sự chú ý vào người máy đen nhanh như tia chớp nọ nên không ai chú ý tới những lời Trân Bình nói.
Kiếm tu cố gắng chiến đấu đằng trước đã có người chết, đã có người tàn phế và dường như mất hết năng lực chiến đấu.
Vương trưởng lão nhíu mày thật chặt nóiimg
——————-.