Người Thừa Kế Hào Môn


Trần Bình nhíu mày nhìn Cao Dương một cái.

Cao Dương lại giận dữ trừng mắt lườm anh rồi cười lạnh nói: “Bảo anh mang mỗi bức tranh tới mà cũng đến muộn được, có phải anh không để chú Giang vào trong mắt hay không?”

Chát! Giang Quốc Dân mặt mày giận dữ đi tới, tát một phát lên mặt Trần Bình.

Ông tức giận nói: “Sao tôi lại có thằng con rể vô tích như cậu chứ! Thể diện của tôi đều bị cậu làm cho mất hết rồi!”

Cái tát bất ngờ này khiến tất cả mọi người trong phòng trưng bày sửng sờ.

Nhưng trêи mặt họ ngoài vẻ đồng tình thì chỉ còn trào phúng.

Cao Dương thấy Giang Quốc Dân đánh Trần Bình ngay trước mặt mọi người, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ.

Đánh hay lắm! Tên vô tích sự này nên bị đánh.

Trong mắt Trần Bình toát ra sự buốt giá nhưng rất nhanh bị đè xuống, anh cúi thấp đầu nói: “Xin lỗi bố! Trêи đường đến đây con có chút việc nên mới đến muộn ạ!”

Hừ! Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng rồi cầm lấy bức tranh.

Ông ổn định lại cảm xúc, xoay người lại cười ha ha nói: “Đến đây, đến đây! Tác phẩm thật của Đường Bá Hổ”

Xuân sơn bán lữ đồ “đây!”

Cao Dương bên này vênh váo tự đắc đứng trước Trần Bình với bộ dạng nhếch nhác chỉnh lại cổ áo vest của mình, cực kỳ đắc ý nói: “Trần Bình, anh nhẫn nhịn giỏi đấy! Tôi thật không hiểu loại căn bả như anh sao có thể lấy được Giang Uyển!”

Trước những lời khiêu khích, chế giễu này Trần Bình lạnh lùng cười nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả!”

Cao Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Còn không phục à? Anh cũng không tự nhìn xem bản thân là thứ gì, chú Giang vốn đã xem thường anh, chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút thì rất nhanh thôi anh sẽ bị nhà họ Giang đá ra khỏi cửa.

Đến lúc đó, anh cũng chỉ một con chó mất nhà mà thôi! Tôi thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt cầu xin của anh khi ấy.”

Cao Dương cất tiếng cười to, cuối cùng hắn ta liếc nhìn Trần Bình một cách đầy chế nhạo rồi quay người đi giúp Giang Quốc Dân đang gào to bên kia.

Bên này Trịnh Thái đã đến được một lúc lâu.

Cảnh vừa ông ta cũng thấy được, trong lòng rất tức giận.

“Cậu Trần, có cần tôi dạy dỗ thằng đó một trận không?”

Trịnh Thái đi tới, nhỏ giọng hỏi.

Trần Bình lắc đầu, nhíu mày lạnh giọng nói: “Không cần, đây là chuyện riêng của tôi, ông chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.”

Trịnh Thái sửng sốt, vội vàng gật đầu thưa vâng.

Nếu như để người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc.

Trịnh Thái – ông vua thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang mà lại cung kính với một tên thanh niên trẻ tuổi bình thường như vậy.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ông ta còn rất sợ hãi.

Thật không thể tin được! Trần Bình hít sâu một hơi, anh đứng trong góc của phòng trưng bày, rảnh rỗi cực kỳ.

Mà bên kia, đám người đã trở nên nhốn nháo.

Giang Quốc Dân cực kỳ kiêu ngạo đem bức tranh “Xuân sơn bán lữ đồ”

chia sẻ với đám bạn già và các nhà sưu tập.

Khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướиɠ của ông khiến trong lòng Trần Bình có chút lo lắng.

Bố vợ sẽ không thực sự bắt Giang Uyển ly hôn với mình đấy chứ? Anh phải làm sao để cứu vãn lại cuộc hôn nhân tan vỡ này? “Lão Giang, bức tranh này thật tuyệt vời, đúng là đồ thật!”

“Nếu đem ra đấu giá, ít nhất cũng phải năm triệu nhân dân tệ!”

“Đâu chỉ như vậy, tôi thấy cũng phải mười triệu!”

Một đám người vừa ngắm tranh vừa mồm năm miệng mười bàn tán.

Mười triệu? Giang Quốc Dân nghe vậy vui vẻ cực kỳ, cùng đó cũng cảm thấy kinh ngạc.

Một bức tranh mà những mười triệu! “Tiểu Cao này, cháu thật sự tặng bức tranh này cho bác ư?”

Giang Quốc Dân nghiêng đầu hỏi Cao Dương đang đứng bên cạnh.

Dù sao đây cũng là mười triệu nhân dân tệ, cậu ấy có thể tặng không cho ông sao? Cao Dương tất nhiên hiểu được ý tứ của Giang Quốc Dân, hắn hào phóng nói: “Chú Giang, bức tranh này tất nhiên là để tặng cho chú rồi! Cháu cũng không hiểu chuyện sưu tập, bức tranh này nên nằm trong tay một nhà sưu tập như chú mới có giá trị!”

Không thể không nói, Cao Dương rất biết cách nịnh hót.

Giang Quốc Dân bây giờ cực kỳ vui vẻ, ông vỗ vai Cao Dương, mặt đầy sự vui vẻ nói: “Hôm nào lại đến nhà chú ăn cơm, chú bảo dì Dương làm mấy món tủ của bà ấy cho cháu.”

Giang Quốc Dân sao lại không biết Cao Dương có ý với con gái mình.

Nhưng ông cũng là người coi trọng thể diện, Giang Uyển đã kết hôn với Trần Bình rồi, chẳng lẽ ông thật sự chia rẽ bọn họ để con gái gả cho Cao Dương? Vậy đấy là tái hôn rồi, cái mặt già của ông cũng không giữ nổi, hay là khi về hỏi ý khiến con gái một chút.

Nghĩ tới đây, Giang Quốc Dân lại nhìn Trần Bình đang đứng nơi góc phòng một cái, trong lòng cực không vui.

Ông hừ lạnh một cái, nói thầm: “Đúng là đồ vô tích sự!”

Thấy bố vợ nhìn mình, Trần Bình nhếch miệng cười ha ha nhưng lại đổi lấy một ánh mắt khinh thường.

Bố vợ lại xem thường anh.

Mà lúc này, một chiếc xe Bently xe hoa dừng lại ở trước cửa bên ngoài phòng trưng bày Quốc Hoa.

Trong nháy mắt lập tức có mấy nữ nhân viên tiếp tân tiến lên tiếp đón.

Hôm nay Phùng Thụy Tùng cố ý chạy tới phòng trưng bày Quốc Hoa bởi ông nghe nói trong buổi triển lãm này có một báu vật thời nhà Minh, đó là tác phẩm thật của Đường Bá Hổ! Ông ta rất tò mò.

Bản thân ông ta vốn là nhà sưu tập có tiếng trong nước, nghe thấy có thứ tốt được triển lãm đương nhiên phải đến chính mắt nhìn xem.

Bước vào trong phòng trưng bày, thân phận của Phùng Thụy Tường dẫn tới một trận bàn tán không nhỏ.

“Òa! Đó không phải là chủ tịch Phùng Thụy Tường của Thương mại Quốc Hoa sao!”

“Bậc thầy trong giới sưu tập đó, ông ta thế mà cũng tới đây!”

“Thật không thể tin được, bức tranh của Giang Quốc Dân còn kinh động đến cả đại Phật này!”

Lúc này sau khi không ít nhân vật có máu mặt ở Thành phố Thượng Giang nhìn thấy Phùng Thụy Tường đều cung kính chào hỏi, nịnh nọt ông ta.

Đây không chỉ bởi danh tiếng của ông ta trong giới sưu tập mà còn vì ông ta là một chủ tịch tập đoàn có giá trị con người hơn ba nghìn tỷ nhân dân tệ! Tất nhiên cái gì mà bậc thầy sưu tầm đều do người ở đây thổi phồng, ông ta cũng chỉ là có chút danh tiếng mà thôi.

Nhưng mà đối với người ở nơi này, Phùng Thụy Tường cũng là nhân vật lớn không thể tranh cãi.

Lúc này Giang Quốc Dân mặt mũi vui vẻ đi thẳng từ phòng trưng bày trong cùng ra ngoài tiếp đón, bảy tám người phía sau đều là bạn bè của ông.

“Ôi trời ơi, thầy Phùng tự mình đến buổi triển lãm của tôi, mà tôi lại không thể tiếp đón từ sớm, mong anh rộng lòng bỏ qua.”

Giang Quốc Dân phấn khích cực kỳ, bậc thầy trong giới sưu tập Phùng Thụy Tường đích thân đến đây, danh tiếng của ông ta nhất định sẽ tăng thêm rất nhiều.

“Ông Giang, ông khách sáo rồi, tôi cũng là nghe danh mà tới thôi, quấy rầy ông rồi!”

Phùng Thụy Tường khách sáo, mặt đầy vui vẻ bắt tay với Giang Quốc Dân.

“Thầy Phùng có thể tới đây là vinh dự của tôi! Để tôi dẫn anh đi vòng quanh xem, những thứ này đều là vài món đồ chơi tôi hay mê mẩn, không thể so sánh được với đồ mà thầy Phùng sưu tập.”

Giang Quốc Dân gặp được Phùng Thụy Tường, ông giống như một tay mơ mới vào nghề gặp được thầy giáo trở nên cực kỳ khiêm tốn.

Cao Dương nhìn thấy Phùng Thụy Tường, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt này.

Hắn bước lên phía trước, nhiệt tình bắt tay với Phùng Thụy Tường rồi nói: “Chào ông chủ tịch Phùng, tôi là tổng giám đốc của công ty truyền thông Tinh Mộng – Cao Dương, tôi rất vui được làm quen với ông.”

Phùng Thụy Tường khách sáo bắt tay với hắn, vừa định mở miệng nói chuyện thì Cao Dương lại tiếp tục nói: “Chủ tịch Phùng, buổi triển lãm hôm nay là do tôi chuẩn bị, hay là để dẫn ngài đi thăm quan một chút?”

Cao Dương vừa dứt lời, sắc mặt của Giang Quốc Dân lập tức sa sầm.

Thằng nhóc này không thấy ông đang đứng ngay đây sao? Chủ tịch Phùng còn cần cậu ta tự mình đưa đi tham quan sao? Nhưng mà Cao Dương đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Giang Quốc Dân, hắn cực kỳ ân cần chủ động dẫn Phùng Thụy Tường đi thăm quan, giới thiệu.

Tuy rằng trong lòng Giang Quốc Dân có chút không vui nhưng vẫn đi theo, thỉnh thoảng bổ sung vài câu.

Những người phía sau Giang Quốc Dân cũng liên tục gật đầu, nịnh nọt Phùng Thụy Tường.

Không ít người ở một bên thì thầm to nhỏ: “Lần này Giang Quốc Dân nhất định sẽ nổi tiếng trong giới sưu tầm, đến ngay cả Phùng Thụy Tường cũng đến đây mà.”

“Đúng vậy, chỉ cần là đồ mà thầy Phùng vừa mắt thì thứ đó nhất định phải có giá”

“Cũng không trách được, người ta tuy rằng có thằng con rể vô tích sự nhưng lại cũng có thằng con rể tương lai rạng ngời khác.”

Một đám người nhỏ giọng thảo luận với nhau, vẻ mặt người nào người nấy đều hâm mộ lại đố kỵ.

Kỳ thực Phùng Thụy Tường rất coi thường những đồ sưu tập ở phòng ngoài, hay nói cách khác đối với Phùng Thụy Tường tất cả đều chỉ là rác rưởi.

Miễn cưỡng tham quan một vòng, Phùng Thụy Tường mới cùng Cao Dương đi đến phòng trưng bày xa hoa tận trong cùng.

Một chàng trai trẻ đứng trước bức tranh được treo trong tủ kính.

Phùng Thụy Tường nhìn thoáng qua liền thấy một bóng người cực là quen thuộc, trong lòng lập tức trở nên kϊƈɦ động.

Cậu Trần thế mà lại ở đây! Cao Dương nhìn thấy Trần Bình đứng ở trước bức tranh, tức khắc giận đến mức thở không ra hơi, hắn sa sầm mặt mày bước tới, một phát đẩy Trần Bình ra rồi trách cứ nói: “Anh đi sang bên kia đi, không thấy chủ tịch Phùng tới rồi à mà còn ngây người đứng chỗ này! Vả lại, anh có thể xem hiểu à?”

Tên Trần Bình này đúng là kém cỏi.

Đã không hiểu lại còn giả vờ! Giang Quốc Dân cũng cực kỳ mất hứng, tất cả mọi người đều đi ra đón Phùng Thụy Tường, còn cậu ta lại nhà nhã đứng đây ngắm tranh.

Đúng là tên vô tích sự, thiển cận! Trần Bình khó chịu nhìn về phía Cao Dương nhưng không nói thêm bất cứ lời nào, anh im lặng đứng sang một bên.

Phùng Thụy Tường giờ phút này nhìn thấy Cao Dương đối xử với Trần Bình một cách cộc cằn như vậy, tất nhiên lòng sinh tức giận, ông vừa muốn đi lên dạy dỗ hắn ta, đã thấy Trần Bình nhíu mày nhìn về phía mình.

Phùng Thụy Tường lập tức đứng sựng lại, nhanh chóng hiểu được ý tứ của đối phương.

Chủ tịch Kiều từng dặn dò ông ta rằng cậu Trần không thích khoa trương.

Nhưng ông vẫn phải nghĩ biện pháp phá hủy nhuệ khí của tên Cao Dương kia! Sỉ nhục cậu Trần chính là sỉ nhục ông.

“Thầy Phùng, mời anh xem, đây là vật trưng bày then chốt của buổi triển lãm lần này, bút tích thật của Đường Bá Hổ!”

Xuân sơn bán lữ đồ “.”

Thật kϊƈɦ động quá mà! Có thể khiến thầy Phùng tự mình giám định, sau buổi triển lãm này danh tiếng của Giang Quốc Dân ông ở giới sưu tầm nhất định sẽ được nâng cao! Nhưng mà ông vừa dứt lời, sắc mặt của Phùng Thụy Tường lập tức trở nên kỳ quái.

Có nhầm không vây? “Xuân sơn bán lữ đồ”

..

Phùng Thụy Tường nghi ngờ nhìn qua, nhìn thấy bức tranh được đặt trong tủ kính của phòng trưng bày, ông ta lập tức cảm thấy cực kỳ quen mắt.

Đây không phải là bức tranh ông nâng niu cất giữ nhiều nhiều năm sau đó tặng cho cậu Trần hay sao! Đợi đã! Không đúng, bức tranh này nhìn có chút kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui