“Đi!” Chu Văn Kiệt hét lên một câu, rồi dẫn người rời khỏi đó.
| Nhìn họ rời đi, Diệp Phàm cười khẩy một tiếng.
| Sức mạnh của đám người này cũng không tệ, nhưng bản lĩnh của bọn họ còn kém hơn một xíu so với anh tưởng tượng.
"Cậu cẩn thận bọn họ trả thù đấy.
" Diệp Phàm nhắc nhở, bảo Thạch Thiệu Thần phải chú ý cẩn thận.
| Thạch Thiệu Thần mỉm cười: "He he, lão đại, lẽ nào anh cảm thấy tôi ngay cả cái tên đó cũng không xử lý nồi sao?"
Đối với sức mạnh của bản thân, Thạch Thiệu Thần vô cùng tự tin, sau khi nhận được sự giúp đỡ của Diệp Phàm, sức mạnh của anh ta cũng đã được tiến bộ nhanh chóng, hoàn toàn khác với trước đây.
| "Tôi biết bây giờ cậu rất tự tin, nhưng mà bất kể thế nào, vẫn phải chuẩn bị trước thì tốt hơn.
"
Con người của Chu Văn Kiệt thế nào, Diệp Phàm hiểu rõ, anh ta tuyệt đối không phải làm người dễ dàng bỏ qua như thế.
Tuy anh ta chỉ là người ỷ quyền cậy thế, nhưng chịu phải sự sỉ nhục này, nhất định sẽ nồi hứng đánh trả lại.
Mặc dù Thạch Thiệu Thần không quan tâm đến chuyện này nhưng cuối cùng anh ta cũng nghe theo lời khuyên của Diệp Phàm.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cẩn thận, cái tên này muốn mưu đồ ám hại tôi, căn bản là chuyện không thể"
Diệp Phàm nghiêm túc dặn dò mấy người | Thạch Thiệu Thần, anh ta trước giờ luôn là người rất cẩn thận, cho nên bất luận là chuyện gì cũng đều nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nhất.
Có lẽ bọn họ đã thành công giải quyết đám vệ sĩ này, nhưng nếu như đối phương có thể tìm được nhiều người hơn, nếu như đám người đó lại càng mạnh hơn thì sao?
| Diệp Phàm cân nhắc cũng không phải là không có lý, tên này vừa nhìn thì đã biết ông ta là người có thù tất báo.
| Lúc này, Chu Văn Kiệt đang nhanh chóng chạy trốn, trong lòng cũng tức giận chửi bới.
Trước giờ anh ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, trong lòng tự nhiên có chút không thể chấp nhận được.
Vừa nghĩ đến bộ dạng hống hách của đám người đó, anh ta hận không thể đem họ băm thành trăm mảnh.
"Ông đây nhất định phải báo thù!"
Bây giờ các thành trì đang trong tình trạng báo động cực kỳ nguy hiểm, và những người trốn ra đây giống như anh ta, cũng được gọi với cái tên mới là dân tị nạn.
Anh ta cảm thấy cực kỳ bất mãn với cái cách gọi như thế này.
Nhưng đám người đó cứ gọi anh ta bằng cái tên như vậy.
Phong cách ăn mặc của người dân ở mỗi | thành phố đều có những chỗ khác nhau, hơn nữa
khấu âm nói chuyện của họ cũng khác nhau.
Một khi đi ra người, sẽ bị người ta phát hiện thân phận dân tị nạn
Cũng may, gia đình Chu Văn Kiệt là người có tiền, cho nên đủ để bao cả một khách sạn bình dân.
Nếu không, với thân phận dân tị nạn của bọn họ, căn bản không có tư cách vào ở khách sạn.
"Tôi đoán bọn họ cũng không ngờ được, lần này gia tộc chúng ta dẫn theo rất nhiều người đến.
"
Chu Văn Kiệt rất tự tin vào thực lực của bản thân, chỉ vì khi nãy không đủ nhân lực, cho nên anh ta mới nhếch nhác bỏ chạy.
Anh ta tin rằng nếu sử dụng chiến thuật biển người, cho dù là đè cũng phải đè chết cái tên đó.
"Mình phải về nói với mẹ của mình!"
- Tuy Chu Văn Kiệt cũng khá có tuổi rồi, nhưng gặp phải chuyện gì cũng đều giống như con nít chưa trưởng thành, muốn ở trong vòng tay mẹ làm nũng.
Trong gia tộc của bọn họ, mẹ của Chu Văn Kiệt là người nắm quyền.
Vốn dĩ cha của Chu Văn Kiệt là người nắm quyền, nhưng ông ta đã bị con quái vật xé xác khi đang bảo vệ gia đình chạy trốn.
Cho nên vị trí nắm chủ quyền này giao lại.
cho mẹ của Chu Văn Kiệt.
Mặc dù trong gia tộc bọn họ ai ai cũng muốn tranh đoạt cái vị trí đó, nhưng trước mắt mà nói an toàn vẫn là quan trọng nhất.
.