Người Thừa Kế Hào Môn


Với cả bọn họ cũng không lo đồ của mình bị người xấu ngấp nghé, các loại trân bảo đều giấu
trong không gian khác nhau trong nhẫn, ai cũng đừng hòng tùy tiện cầm tới.

Lúc này, Tường Tử cũng đã sớm lâm vào trạng thái nằm mơ, anh ta hận không thể nhanh chóng lấy được nhấn vào tay.

Mà Hám Thừa Phong cũng thế, bây giờ tâm trạng ông ta có chút chờ mong, ông ta tin rằng dựa vào sức lực của mình, muốn có được nhẫn trữ đồ là chuyện dễ như lật bàn tay.

Cổ Tiêu Thị ngồi một bên cũng tỏ vẻ ước ao.

Cô ta không ngờ Trần Bình lại có thể bán ra thứ đồ này.

"Hay là ngày mai em cũng đi xếp hàng, người ta cũng muốn có một cái!" Cô Tiêu Thị ngồi một bên nũng nịu nói, liếc mắt đưa tình.

Nghe Cổ Tiêu Thị nói xong, Hám Thừa Phong không nói hai lời, trực tiếp phất tay.

"Yên tâm đi, anh cho người đi xếp hàng, anh muốn mua hết tất cả nhẫn vào tay mới được.

Trong lòng Hám Thừa Phong hiểu, loại trên bảo tuyệt thế này nhất định sẽ có vô số người điên cuồng cướp đoạt.

Cho nên ông ta phải ra tay trước.

"Cái tên ngu xuẩn này, có phải không biết rõ thứ này đắt cỡ nào không?"
"Đỗ quý như vậy mà anh ta chỉ bán với giá mấy chục nghìn nguyên thạch, đúng là tức cười!"
| Hám Thừa Phong không nhịn được cười nhạo Trần Bình, dựa vào khối tài sản của ông ta
mà mua lại những chiếc nhẫn trữ đồ này, quả thực chỉ là chuyện còn con.

Lúc này, Hám Thừa Phong đang nắm chắc | thắng lợi trong tay, mà nhà họ Chu cũng nghe được tin tức này.

Bọn họ nhanh chóng xây dựng một phủ đệ | lớn, bởi vì đều sắp xếp những người tu hành có thực lực hèn kém làm việc, cho nên tốc độ rất nhanh.

Cộng thêm nơi này vốn có được một phủ đệ, bọn họ chỉ cần sửa chữa qua là có thể vào ở.

Lúc này, người của nhà họ Chu cũng sớm không có ở khách sạn, mà đổi thành nhà của mình.

Bây giờ tất cả người xuất gia đều tụ tập trong hành lang, thảo luận chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Không ngờ Tàng Bảo lâu này vẫn rất có năng lực, lại có thể làm ra nhẫn trữ đồ, chúng ta có nên sắp xếp người tiến hành mua sắm không?"
Chu Văn Kiệt ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng nói, trong lòng anh ta có kiêng kị ít nhiều với Tàng Bảo Lâu.

Mặc dù anh ta cho rằng mẹ của mình nhất định xử lý được chuyện trừng trị Trần Bình, nhưng dù thế cũng không phải việc anh ta có thể can dự.

Anh ta chỉ cần đứng phía sau lén tố cáo là được rồi, Chu Văn Kiệt rất rõ ràng vị trí của mình.

Trần Trác Phi đứng ở bên cạnh không nói một lời, ông ta cũng sợ có người biết được chuyện mình mua đan dược và nhẫn trữ đồ.

| Nhìn thấy mọi người đang không ngừng đàm | luận, Trần Trác Phi không nhịn được lén giấu chiếc nhẫn đi.

Có điều may là không có ai chú ý tới Trần Trác Phi
Tất cả mọi người đều đang nói về chuyện này, trên mặt ai cũng có vẻ hâm mộ.

"Tàng Bảo lâu này rốt cuộc là thế lực thế nào? Sao có thể có được nhẫn trữ đồ chứ, loại đồ này còn có thể bán ra với giá thấp thế, đúng là phí của giới!".

"Tôi nghĩ những đạn dược và nhẫn trữ đồ này hằn lên cho chúng ta mới đúng, không ai có thể thích hợp có được những thứ đó hơn nhà họ Chu chúng ta!"
"Hay là chúng ta cũng trực tiếp tìm người qua xếp hàng, bay giờ đi luôn, xếp tới ngày mai bọn họ mở bán lại thì thôi.

"
Người nhà họ Chu ngo ngoe muốn động, cho dù không thể bao trọn những chiếc nhẫn này, bọn họ cũng muốn lấy được một số lượng lớn.

| "Tôi cảm thấy những thứ này không dễ dàng cầm tới, đoán chừng bây giờ nhiều thế lực đều biết việc này, bọn họ nhất định sẽ phải người đi xếp hàng.

"




- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui