Người Thừa Kế Hào Môn


"Tôi có thể làm đàn em hoặc là thầy dạy học nhưng tuyệt đối đừng đề cử.

chức vụ gì cho tôi, tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi."
Diệp Phàm sợ nhất là dây vào chuyện phiền phức, nếu bảo anh ta đi làm hiệu trưởng gì đó, anh ta tình nguyện lưu lạc vùng trời cuối bể còn hơn.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Uyển, bây giờ chứ vị này rõ ràng ngoại trừ cô ra thì không còn ai khác có thể làm nữa.
Trần Bình cũng cực kỳ dịu dàng cầm lấy tay Giang Uyển.

"Tất cả mọi người đề cử em, là vì bọn họ rất tín nhiệm em, với cả anh cũng tin tưởng em, cho nên giao trọng trách này cho em là lựa chọn tốt nhất." | Trần Bình biết mình vô cùng bận rộn, những lúc này cũng không muốn người nhà chịu thua thiệt.

Cho nên Trần Bình rất cưng chiều Giang Uyển.

Nhìn thấy Trần Bình kiên định tin tưởng mình như vậy, đột nhiên trong lòng Giang Uyển cũng có dũng khí hơn.
"Được, nếu anh đã bằng lòng tin tưởng em, vậy em cũng muốn thử sức một chút, em sẽ cố gắng."
Nói xong lời này, Giang Uyển cũng có chút khẩn trương nắm chặt tay thành đấm, không thể phủ nhận trong lòng cô thực sự khá bối rối.

Sau khi sắp xếp đơn giản xong xuôi hết cả, Trần Bình dẫn theo vài người về đại lục Cổ Chước, phía bên kia còn có rất nhiều người đang chờ mình xử lý.

Mà lúc này Dương Quế Lan cũng lén lút chạy ra khỏi biệt thự.

| Lúc này trời đất đã khôi phục vẻ bình thường, mặc dù mấy người Dương Quế Lan là người bình thường nhưng đương nhiên vẫn có thể cảm nhận được loại khí tức không giống bình thường này.

Thấy con gái hăng hái đứng đó, Dương Quế Lan lập tức thấy được vẻ kiêu ngạo và đắc ý đập vào mặt.

"Con gái, chuyện này là sao vậy? Chúng ta an toàn rồi à?"
Dương Quế Lan hoảng hốt hỏi, mấy chuyện xảy ra trước đó quả là kinh khủng, bà ta không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Tuy nói ở trong biệt thự của bọn họ tương đối an toàn, nhưng nhìn thấy bầu trời tối đen bên ngoài, cùng với linh thể gào thét khắp nơi, cho dù là ai cũng đều sợ hãi không thôi.

Giang Uyển gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm, đúng là bọn họ an toàn rồi.

"Bây giờ toàn bộ thế giới đã khôi phục trật tự, mẹ cũng không cần quá lo lắng, có điều tiếp theo khả năng nguyên khí khôi phục sẽ càng thêm khoa
trương, nếu như mọi người muốn tu hành thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời".

Giang Uyển nhịn không được lên tiếng nhắc nhở mẹ một câu..

Lúc đầu, Trần Bình nói có thể cho bọn họ tu hành, nhưng Giang Uyển vẫn cảm thấy mẹ mình không quá trung thực, cho nên chủ động gác chuyện này lại.

Có điều Giang Quốc Dân cũng không nằm trong phạm vi này, ông ta còn có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt do con gái cho.

| Chỉ có người phụ nữ như Dương Quế Lan này làm cho người ta không bớt lo..

"Cái gì, mẹ cũng có thể tu hành à, thể thì tốt quá, đừng chần chờ nhiều nữa, mau cho mẹ bước vào con đường tu hành đi."
Dương Quế Lan vội vàng lên tiếng thúc giục, vừa nghĩ tới việc mình không có cả năng lực tự bảo vệ, tâm trạng Dương Quế Lan cũng rất nặng nề.

Nhất là lần này, thấy đám người tu hành kia bay tới bay lui trên bầu trời, đúng là mạnh mẽ không thôi, làm cho bà ta hâm mộ không chịu nổi.

| "Mẹ có thể tu hành hay không thì còn phải xem biểu hiện tiếp theo của mẹ đã".

"Chuyện tu hành không đơn giản như mẹ nghĩ, nhất định phải cùng mọi người một sớm một chiều cố gắng, mới có thể có được thành quả."
Giang Uyển cũng không nhịn được mà nói.

Dương Quế Lan là người luôn mơ ước xa vời, nói không chừng nghe đến việc tu hành sẽ hao tốn một thời gian nhất định, bà sẽ lập tức lựa chọn từ bỏ
thôi.

| Quả nhiên, Giang Uyển nói xong làm cho Dương Quế Lan có chút muốn bỏ cuộc giữa đường.

"Sao có thể như vậy chứ? Mẹ thấy mấy học sinh kia ai cũng có thể dễ như trở bàn tay trở thành người tu hành mà? Với cả đồ mà bọn họ nắm giữ | trong tay cũng rất nhiều?"
Dương Quế Lan cảm giác mình bị lừa.

Dù sao đám người đó cũng không giống kẻ có thiên phú tu hành, mà lập tức có thể từ người bình thường trở thành người tu hành lợi hại, nhất định là có nguyên nhân.

Nghe Dương Quế Lan nói vậy, Giang Uyển cũng không muốn nói gì thêm, cô chỉ yên lặng thở dài quay người đi.

Nhìn thấy Giang Uyển cũng không để ý tới đối phương, những người khác.

cũng nhanh chóng rời đi.

Tất cả đều ở chung sớm chiều lâu như vậy, hiểu rõ Dương Quế Lan là một người khó dây thế nào.

"Với cả lần này người ta về còn muốn nhận đệ tử nữa, hơn nữa còn không giới hạn danh sách, tôi đoán những người có thiên phú kia có khả năng đều được nhận làm đệ tử!"
| Đây mới là nguyên nhân cuối cùng mà bọn họ kích động, phải biết rằng loại nghề này cực kỳ hiếm thấy, một khi trở thành khắc thần sư, vậy coi như đời này bọn họ phát đạt rồi.

| "Không phải vua của Khắc thần sư là.." Sư Chấn Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Trần Bình, người đó phải là Thịnh Vượng mới đúng chứ? Thịnh Vương sớm đã chết rồi, vậy bọn họ đang hoan hô cái gì?"
"Anh nói người này là Loan Xuyên Sa?" Trần Bình kịp thời chen vào một câu, trong lòng anh cũng có suy đoán.

Người qua đường gật đầu: "Người anh em, tôi thấy mấy người tu hành các người cũng đi thử một chút đi, dù sao không được nhận làm đệ tử cũng không có gì mất mặt, mà một khi được chọn thì sẽ lên như diều gặp gió"
Nói xong lời này, anh ta cũng hoảng hốt chạy về phía trước, sợ sẽ bỏ lỡ việc báo danh.

Trần Bình và Sư Chẩn Thiên liếc nhìn nhau một cái, bọn họ cũng quyết định phải nhanh chóng đi xem việc này là thế nào.

Đến mức hai tên đồ đệ nhỏ tuổi kia cũng bị Trần Bình bỏ lơ.

Trần Bình nhanh chóng theo đại chúng đến một chỗ ghi danh, nơi này sớm đã đông nghịt người, sắp chen không được, mà đám người báo danh cũng không có ai yếu ớt cả.
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui