Người Thừa Kế Hào Môn


Nếu như Loan Xuyên Sa không phải vì báo thù, cũng không có khả năng đi bắt Hoa Vân Doanh để uy hiếp mình.
Những năm gần đây, mặc dù Loan Xuyên Sa biến mất không thấy, nhưng những thế lực dưới tay lão ta vẫn rất phát triển.
Có điều đám người này dường như không có ý tìm Hoa Vân Doanh gây phiền phức, cho nên Hoa Vân Doanh mới có thể bình yên vô sự sống qua ngày lâu như vậy.
Bây giờ Loan Xuyên Sa trở về rồi, việc đầu tiên làm chính là tìm đồ đệ của lão Loan gây phiền phức, điều này đúng là quá đáng.
| "Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn còn duy trì sự cố chấp như vậy, đúng là khiến tôi quá thất vọng"
Lão Loan thở dài một hơi, ông không muốn lại nói gì với Loạn Xuyên Sa, hôm nay cho dù cậu em này của mình có chết ở đây, ông cũng không muốn quản.
"Ha ha, nếu anh có bản lĩnh thì cứ trực tiếp giết chết tôi đi, tôi nói cho anh biết, trên thế giới này không có khắc thần sự nào lợi hại hơn tôi, nếu anh giết tôi vậy Hoàng thất sẽ truy cứu trách nhiệm của anh!"
Loạn Xuyên Sa cực kỳ có lòng tin với thân phận của mình, lão biết người của Hoàng gia tuyệt đối sẽ không để lão vô duyên vô cớ chết đi.
"Cậu coi thường tôi quá rồi đấy." Lão Loan không nhịn được cười lên.

Bây giờ ông ta không dựa vào thực lực của Hoàng thất mà sống.
Lúc đầu ông làm một thầy luyện đan cực phẩm, hoàn toàn có thể tự lập môn phái, bây giờ dự vào môn hạ Hoàng thất chỉ là thuận tiện mà thôi.
Cộng thêm những ngày này, sau khi quen tb, ông đã quyết định từ nay về sau sẽ đi theo tb chinh nam chiến bắc, về phần Hoàng thất gì đó, hoàn toàn cho vào quên lãng rồi.
Thông qua trò chuyện với tb trước đó, ông biết tiếp theo tb sẽ đi tới mảnh đại lục trong truyền thuyết kia, mà mảnh đại lục đó là nơi mà nằm mơ ông cũng muốn tới.
Một khi đi vào được thì không uổng công làm người.
Dựa vào thực lực của mình, cho dù ở đây đợi một đời, cũng không có cách nào tiếp vào mảnh đại lục kia, nhưng đi theo tb thì hi vọng vẫn rất lớn.
| Nghe anh trai mình dùng giọng điệu kiêu ngạo đó, cộng thêm vẻ mặt không ai bì nổi, Loan Xuyên Sa không nhịn được nhíu mày, lão luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Từ trước tới nay, lão chưa từng thấy anh trai có biểu cảm tự tin lẫn kiêu ngạo như vậy.

Nhưng giờ phút này, lão thấy được trong mắt người đó có vẻ mong đợi và hi vọng.

Rốt cuộc thì dũng khí của ông ta từ đâu mà tới?
Loạn Xuyên Sa duy trì im lặng, cũng không nói lời nào, lão đang tỉnh táo để phân tích tất cả.
Sở dĩ lão có thể có được địa vị như hôm nay, không đơn giản chỉ dựa vào năng lực, mà còn có bản lĩnh mượn gió bẻ măng không tệ, cho nên cũng có thể hấp dẫn được người của Hoàng gia, đồng thời có được sự tín nhiệm của bọn họ, từng bước lên tới đỉnh cao.
"Những chuyện khác cậu không cần quản nhiều, cậu chỉ cần nhớ, cậu không phải vận năng, cho dù hôm nay chết ở đây, cũng sẽ không có ai quan tâm đến cậu"
Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang - hãy sống đừng hổ thẹn
Phủ đề này nhìn có chút quỷ dị, cũng không có đề tên gì, không biết là nhà của phú ông nào.
Quan trọng là quy mô của phủ đệ này không nhỏ, tuyệt đối không phải người bình thường có thể ở được.
Nghĩ vậy, thanh niên cảm thấy khó hiểu, nhịn không được tiến lên gõ cửa một cái.

Cửa nhanh chóng được người ta mở ra.

Người mở cửa chính là tb đang nhàn rỗi không có việc gì làm.
Lúc đầu anh ở trong phủ lắc lư khắp nơi, không ngờ đột nhiên có người gõ cửa, anh liền vô thức ra mở.
Lúc hai người vừa nhìn thấy nhau, thanh niên không nhịn được kinh hãi la lên.

Thấy bộ dạng xốc nổi của cái tên này, tb lập tức điểm huyệt câm của anh ta.

Anh cũng không thích đàn ông con trai có dáng vẻ líu ríu như thế.

"Đừng có hét nửa, hiểu không? Nếu cậu còn hét, tôi sẽ phong luôn huyệt câm của cậu." tb dùng gương mặt nghiêm túc nhìn đối phương, nhịn không được dặn dò một câu.
Nghe vậy, thanh niên điên cuồng gật đầu, trong mắt không có bất kỳ vẻ bất mãn gì, ngược lại là vẻ mặt hưng phấn và chờ mong.
Thấy đối phương nghe lời như vậy, tb mới giải huyệt câm cho cậu ta.
Quả nhiên, thanh niên này cũng tương đối nghe lời, thật sự không tiếp tục hét nữa, mà đứng ở cổng, tay chân luống cuống, đồng thời có chút khẩn trương nhìn chằm chằm.
"Anh...!không ngờ vậy mà lại có thể nhìn thấy anh!"
Thanh niên cực kỳ kích động nhìn tb, muốn đi tới ôm tb một cái, nhưng anh ta biết vốn mình và tb không quen biết, cho nên chỉ có thể luống cuống đứng ở một bên.
"Sao, một thời gian không thấy, thực lực của cậu tăng lên không ít nhỉ".
Đương nhiên tb cũng nhận ra thanh niên này rốt cuộc là ai, cho nên không cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc ở rừng rậm, anh đã giúp người trẻ tuổi này khá nhiều mà? Thậm chí còn chia cho anh ta một ít thịt yêu thú, có lẽ vì ăn thịt yêu thú cho nên thực lực của thanh niên này mới tăng mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui