Người Thừa Kế Hào Môn


"Chẳng lẽ sư phụ đã lén mở ra đường nối giữa hai đại lục rồi một mình rời đi sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Mình còn chưa học được bao nhiêu"
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Lâm cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, trong lòng của anh ta lúc này cực kỳ suy sụp.

Anh ta phải người tìm rất lâu trong vùng âm hồn, nhưng cho dù thế nào cũng không tìm được tung tích của sư phụ.
Thậm chí sau đó, anh ta cũng lấy dũng khí tiến vào bên trong tìm tòi một phen, cũng không có nửa điểm thành quả.

"Rốt cuộc sư phụ đi chỗ nào chứ?"
Không có bất kỳ thu hoạch gì, cuối cùng Tiêu Thiên Lâm đành về phủ, cả ngày ngồi một chỗ, sầu não uất ức.

Mà lúc này, Loan Xuyên Sa đã khôi phục hơn một nửa thương thế, cũng chờ đồ đệ tới cứu viện.
"Làm sao tới giờ này rồi mà cái tên kia vẫn còn chưa tới cứu mình, tốc độ của nó chậm quá đi mất!"
Loan Xuyên Sa có chút bất mãn hò bò dậy, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt lóe lên tia bực bội.

Không có đồ đệ tiếp ứng, lão đúng là không dám đi ra ngoài.

Hết cách, lão đã chờ một thời gian dài, cuối cùng vẫn quyết định tự mình thử chuồn ra ngoài một chút.

Loan Xuyên Sa cứ như vậy lén lúc chui ra khỏi phòng, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Lão cho là không ai phát hiện ra tung tích của mình, trên thực tế thì lão nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù lão Loan rất khó chịu với thằng em trai của mình, nhưng cuối cùng vẫn cầu xin Trần Bình một cơ hội.

Nếu như lần này Loan Xuyên Sa rời đi mà không gây chuyện gì nữa, vậy thì sẽ buông tha lão hoàn toàn, còn nếu như lại trắng trợn trả thù thì tiếp theo Trần Bình muốn làm gì cũng được.

Nghe vậy, Trần Bình đương nhiên không từ chối, anh cũng không phải loại người thích chém chém giết giết.

Nếu thân là anh trai của Loạn Xuyên Sa đã xin tha, vậy Trần Bình đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều, chọn cách yên lặng cho đối phương cơ hội.

Thấy Trần Bình quả quyết đồng ý với thỉnh cầu của mình như vậy, lão Loạn liền nộ ra nụ cười xán lạn, trong lòng ông ta hiểu rõ đây là Trần Bình nể mặt mình.

Nếu không dựa theo tính cách và thực lực của Trần Bình, muốn nghiền ép Loạn Xuyên Sa là chuyện hoàn toàn đơn giản.

Có lẽ Loạn Xuyên Sa không có cách nào còn sống mà về, đã chết trong tay Trần Bình rồi.

Lúc này, Loạn Xuyên Sa thành công thoát khỏi nơi đây, trong lòng lão cảm thấy may mắn vô cùng, không ngờ mình có thể thuận lợi trốn thoát khỏi tay Trần Bình như vậy.

Lão cũng không coi đây là Trần Bình lơ là sơ suất, lão chỉ cảm thấy là do chính mình thông minh, cơ trí, nên mới có cơ hội trốn thoát ra ngoài.

"Ông đây nhất định sẽ chém chết chúng mày, để chúng mày biết sợ lợi hại của tao!" Cho tới bây giờ, Loan Xuyên Sa vẫn còn cảm thấy khó mà hả giận, lão chỉ muốn hung hăng báo thù.

Thật tình lão không biết ý nghĩ ngu xuẩn của mình sẽ chỉ tự tìm đường chết, căn bản không mang đến cho lão bất kỳ cơ hội nào.

Trong lòng lão cũng cực kỳ thống hận lão Loan, hận không thể lập tức giết chết lão Loan.

Lão thấy tất cả đều từ ông anh trai của mình mà ra.

Nếu không phải do lão Loan, Loan Xuyên Sa cảm thấy mình sẽ không thể nào tự dưng xảy ra nhiều chuyện lung tung lộn xộn như vậy, càng sẽ không bị Trần Bình nhắm vào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Loan Xuyên Sa cũng có nhiều ý nghĩ đối phó với Trần Bình.

Chỉ dựa vào lực lượng hoàng thất thì tuyệt đối không được, Trần Bình dựa vào lão Loan nhất định có được một vị trí không tệ rôi.

Bây giờ lão cần phải nhân lúc Trần Bình còn chưa kịp bấu víu quan hệ khắp nơi, nghĩ cách tìm người dạy dỗ Trần Bình.

"Nếu đã không có cách nào lợi dụng lực lượng hoàng thất, vậy mình cũng có thể tìm người của những tông môn kia, dù sao ở Hoàng thành cũng có nhiều tông môn ổn định"
Thấy cảnh này, Trần Bình cũng cảm thấy có hơi nghi hoặc, anh cẩn thận quan sát một chút, thấy trên quần áo của đám người tu hành này đều thêm một thanh kiếm nhỏ màu bạc.

Hình kiếm thêu ở chỗ lồng ngực của bọn họ, nhìn qua vô cùng rõ ràng, thậm chí chung quanh còn có phát ra ánh sáng.

Rõ ràng vết tích này cũng để phòng ngừa người khác lén làm theo, rồi dùng để cáo mượn oai hùm.

Nếu như đoán không sai, loại quần áo này chỉ có đệ tử Kiếm Vân Tông mới mặc.

Trần Bình cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Kiếm Vân Tông tới sớm như vậy.

Kiểm Vân Tông là tông môn xếp thứ tư trong Hoàng thành, thực lực đương nhiên không thể kinh thường.

Với cả gần đây nghe nói bọn họ có xu thế thăng lên top ba, có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Với cả bọn họ có tiếng nói nhất định trong Hoàng thành, chỉ cần không làm bậy thì ngay cả Hoàng đế cũng không dám nói thêm gì.

Trong Hoàng thành, bất kỳ kẻ nào cũng không dám tùy tiện gây mâu thuẫn với đệ tử của Kiếm Vân Tông.

Dù sao người của Kiếm Vân Tông cũng có thân phận cao quý, hơn nữa còn cực kỳ thù dai, nếu đắc tội một người thì sẽ có một đám người ùa tới gây phiền toái với mình.

Trần Bình có hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua, anh không hiểu vì sao đám đệ tử Kiểm Vân Tông lại đứng ở cổng cản người.

Đúng lúc này, Trần Bình cũng nhìn thấy bên cạnh có mấy người đàn ông cao to bị cản lại.

Trần Bình cũng gặp những người này rồi, bọn họ là tay sai của Lăng Vân Tiêu, trước đó anh còn chia thịt yêu thú cho bọn họ ăn.

trong rừng Yêu thú nữa.
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui