Trong lòng Khương Tư Phong rất rõ ràng, lần này Giang Thiên Tuyết rơi vào cảnh này hoàn toàn là bởi vì mình, nếu không phải do anh ta bố trí nhiệm vụ chặn đường của Trần Bình này thì Giang Thiên Tuyệt sẽ không bị đánh cho thành thế kia.
Cho nên đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng tức giận vô cùng.
"Cái tên Trần Bình kia thật đáng chết, nếu như cứ thẳng tay giết chết Giang Thiên Tuyệt đi thì việc này chẳng phải xong hết rồi
sao?"
Khương Tư Phong hung tợn nghĩ, nếu như Trần Bình trực tiếp ra tay kết liễu Giang Thiên Tuyệt, vậy thì anh ta cũng không phải băn khoăn nhiều như vậy nữa.
Càng không cần phải giả mù sa mưa, bày ra dáng vẻ của người tốt, đi cầu xin kẻ khác luyện đan, chữa trị đan điền cho Giang Thiên Tuyệt.
Nghe Khương Tư Phong nói, Giang Thiên Tuyệt cảm động vô cùng, anh ta lập tức xông về trước, ôm lấy Đại sư huynh, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Trải qua trị liệu, cơ thể của anh ta đã khôi phục bình thường, ít ra thì mặt ngoài có thể hoạt động tự nhiên.
Chỉ tiếc là vấn đề đan điền bị vỡ vụn không phải là việc người bình thường có thể giải quyết được, nếu không có ai giúp anh ta chữa trị, anh ta chỉ có thể duy trì cảnh giới tu vi này mà sống tạm.
Nếu để cho người khác biết cảnh giới tu vi của anh ta bị giảm xuống thì nhất định có oán báo oán, có hận báo hận, cho nên những ngày tháng tiếp theo, Giang Thiên Tuyệt chỉ có thể lén lút trốn ở nơi này, tuyệt đối không ra ngoài nửa bước.
"Phải rồi sư huynh, em vừa mới ra ngoài thử tu hành một chút, phát hiện...!Phát hiện tất cả nguyên khí mà em hấp thu vào đều điên cuồng tiết ra ngoài...!Với cả thực lực của em còn hạ xuống"
Giang Thiên Tuyệt nói hết phát hiện của mình ra.
Anh ta vừa mới thử tu hành, muốn xác nhận xem cơ thể mình có bình thường không.
Nhưng vừa rồi hấp thu nguyên khí, không chỉ nhanh chóng thông qua đan điền bị vỡ vụn trôi ra ngoài, thậm chí thực lực gốc cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Phát hiện này dọa anh ta sợ gần chết, vội vàng ngừng tu hành.
Mỗi lần tu hành, anh ta đều điên cuồng lui bước.
Nếu như tiếp tục kéo dài, rất có thể sẽ lập tức phản lão hoàn đồng, biết thành người bình thường như ban đầu.
Nghe được những lời này, Khương Tư Phong gật đầu nhưng cũng không để trong lòng, bây giờ đối phương còn sống, anh ta đương nhiên phải quan tâm và chiếu cô một phen, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Giang Thiên Tuyệt sẽ không phải chết.
Anh ta luôn là một kẻ hiên ngang kiêu ngạo, không muốn tự tay giết cái tên vô dụng vướng víu như Giang Thiên Tuyệt này.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta sẽ không tìm người ra tay.
Sống chết có số, giàu có nhờ trời, Giang Thiên Tuyệt có thể sống sót sau kiếp nạn hay không thì phải xem vận mệnh của bản thân anh ta.
"Mấy ngày này hai người ở lại chỗ này, đừng đi loạn khắp nơi, cậu chăm sóc Giang Thiên Tuyệt, chờ tôi trở về".
Khương Tư Phong dặn dò một câu, anh ta cũng rõ ràng, bây giờ hai người này đã bị mất mặt rồi, tuyệt đối không được rời khỏi đây nửa bước, ít nhất cũng phải chờ chuyện lắng lại rồi mới nói.
| Giang Thiên Tuyệt cảm động rớt nước mắt nhìn bóng lưng Khương Tư Phong rời đi, không nhịn được ôm Tam sư huynh ở bên cạnh
Thậm chí trong lòng Giang Thiên Tuyệt còn không ngừng nhục mạ Trần Bình.
Rõ ràng anh ta và lão tam đều ra sân nhằm vào Trần Bình, nhưng Trần Bình hết lần tới lần khác chỉ nhằm vào anh ta mà ra tay.
Trần Bình đối phó với Tam sư huynh chỉ là trừng phạt nho nhỏ, làm nhục đối phương một chút mà thôi.
Nhưng thái độ của Trần Bình với mình thì hoàn toàn khác biệt, vậy mà lại phá hủy đi đan điền của anh ta.
Càng đáng sợ hơn là, dường như Trần Bình không có bất kỳ dấu hiệu dừng tay nào, nếu không phải Đại sư huynh đã kịp thời cứu mình, có lẽ đan điền mình sẽ không chỉ đơn giản là vỡ như vậy.
Có lẽ đan điền của mình sẽ lập tức nổ thành từng mảnh, đến lúc đó cho dù ông trời có xuống thì cũng không có cách nào chữa trị.
Nghĩ đến đây, Giang Thiên Tuyệt cũng thấy hoảng sợ, đồng thời càng thêm ghi hận Trần Bình.
Đi ra khỏi phòng, Khương Tư Phong nhanh chóng đi về phía Ngọc Phong Sơn.
Trong ngọn núi này đều là người cực gian cực ác trong tông môn.
Ngọc Phong Sơn là một nơi có kết giới, cộng thêm thiên la địa võng được các vị trưởng lão và đám tông chủ thiết lập, người bị giam vào không có cách nào thoát ra.
Những hạng người gian ác đó đều bị giam giữ trong này tu hành, tông môn không có tước đoạt quyền lợi tu hành của bọn họ, ngược lại còn nuôi bọn họ, có thể thấy được chút mục đích.
Khương Tư Phong vừa mới tiến vào Ngọc Phong Sơn liền nhìn thấy một nhóm người đang nhàm chán.
Đám người này bắt chéo chân, ngồi ở lối vào kết giới, dường như đang chờ người tới.
"Không ngờ có người tới thật, Đại sư huynh thân yêu, không biết lần này tới có chuyện gì không?"
Cuộc sống như vậy đơn giản là quá dễ chịu, ai lại chọn rời khỏi nơi ấm áp thoải mái này để đi lang thang bên ngoài chứ?.
ngôn tình sủng
Cho nên không ai sinh ra tâm tư chạy trốn, bọn họ đều rất thích ở nơi này.
Thậm chí, bọn họ chỉ hận không thể ở nơi này lâu hơn.
"Người cần giết rất dễ, là một đệ tử trong tông môn của chúng ta, tên đệ tử này đã bị phể đan điền, các người chỉ cần ra tay giết chết tên đó rồi ngụy tạo hiện trường chút là được.
- ------------------.