Người Thừa Kế Hào Môn


Nghe vậy, Khương Tư Phong lập tức phẫn nộ trực tiếp quay người rời đi, anh ta không ngờ mình đã xin lỗi như vậy rồi, mà đối phương còn kiêu ngạo đến thế.

Theo lý mà nói, cái tên này nên tiếp nhận lời xin lỗi của chính mình, đồng thời nói chuyện giao dịch với anh ta chứ?
Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc một cái, bảo Cổ Nhạc Nhạc dẫn người nhanh chóng hành động, anh muốn đảm bảo đối phương thực tâm thực lòng xin lỗi.
"Anh đi xin lỗi người ta rồi lại tới tìm tôi, chờ xin lỗi xong, tôi đương nhiên sẽ bàn chuyện giao dịch với anh."
Nói xong, Trần Bình liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Vân Doanh Doanh nghe vậy cũng vui vẻ, lập tức thúc giục Khương Tư Phong nhanh đi xin lỗi.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Khương Tư Phong trở nên cực kỳ khó coi, anh ta nhíu mày rồi gật đầu, đi ra bên ngoài.

"Không phải chỉ xin lỗi à? Có gì khó chứ, ông đây làm được.

Nói xong anh ta liền đi tới cửa thành, đến xin lỗi người nhà của thợ mổ heo.
Một nhà của người thợ mổ heo cũng không hiểu chuyện gì, bọn họ bị người gọi tới, sau đó có một người đàn ông đi về phía họ rồi nói xin lỗi, còn bồi thường không ít tiền.

"Là anh giết chồng tôi..." Vợ của thợ mổ heo đau khổ lên tiếng, cô ta không ngờ vậy mà hung thủ lại tìm tới cửa.

"Đúng là tội giết chồng cô, bây giờ cũng bồi thường tiền cho các người rồi, chẳng lẽ các người còn không vừa lòng à?"
Khương Tư Phong nhẫn nại tính tình lên tiếng, thường ngày anh ta còn có thể giả vờ hiền lành, nhưng bây giờ anh ta có chút không giả được.

Trần Bình đã hoàn toàn làm sốt ruột lắm rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch.

"Thực sự tưởng tiền là vạn năng à? Nếu như tội giết anh rồi bồi thường cho anh một ít tiền, trong lòng anh có vui không?"
Vợ thợ mổ heo bị đối phương làm cho bực bội, lập tức chửi ầm lên, tuy nói bọn họ chỉ là một người bình thường, nhưng đối với việc này, thì không ai có thể chịu đựng được cả.

Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương lại có thể nói ra lời như vậy.

Dựa theo suy nghĩ tới trước tới giờ, lá gan của những người này đều rất nhỏ.

Người bình thường vốn không dám đắc tội với người tu hành.

Cho nên vợ của người thợ mổ heo bình thường này dám mắt đối phương vài câu, đúng là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Khương Tư Phong bị chửi đến đen cả mặt, vẻ mặt của anh ta trông rất khó coi, chỉ hận không thể giết chết đối phương ngay lập tức.

Nếu không phải Vân Doanh Doanh ở đây, anh ta đã sớm ra tay rồi.

Tùy tiện nghe vợ của thợ mổ heo mắng vài câu, chuyện này cuối cùng cũng có kết quả.

Vân Doanh Doanh cũng thấy lo lắng, thật ra cô sốt ruột muốn làm giao dịch với Trần Bình lắm rồi.

Đển mức Khương Tư Phong có bị người ta mắng không căn bản không quan trọng, dù sao ở trong mắt cô ta, làm sai thì nên bị chửi.

Vân Doanh Doanh nhanh chóng dẫn người quay về chỗ ở của Trần Bình, lần này tâm tình của Khương Tư Phong cũng trở nên có chút cấp bách.

Dù sao mình cũng xin lỗi rồi, cũng chịu bị ăn mắng rồi, đã mất mặt đến mức này rồi, làm gì mà còn xoắn xuýt nhiều thế chứ?
Hi vọng Trần Bình có thể tranh thủ thời gian hợp tác với anh ta ngay lập tức, như vậy tâm trạng của anh ta cũng có thể tốt hơn nhiều.

"Trần Bình, yêu cầu của anh chúng tôi đều làm được rồi, tiếp theo hẳn nên là.." Vân Doanh Doanh đi tới trước mặt Trần Bình, có chút khẩn trương nhìn Trần Bình, mong ngóng anh có thể nhanh chóng hoàn thành hợp tác.

Nhìn thấy đối phương nghe lời như vậy, Trần Bình cũng quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Nhạc Nhạc.

Cổ Nhạc Nhạc gật đầu với Trần Bình, biểu thị tất cả đều thuận lợi rồi.

"Không thành vấn đề, tôi cũng là một người nói lời giữ lời, nếu các người đã hoàn thành yêu cầu, vậy tôi đương nhiên có thể tiến hành giao dịch với các người."
"Chỗ tôi có ba tấm bùa, áp lên trên vũ khí thì vũ khí thường có thể biến thành linh khí"
Trần Bình thần bí lên tiếng, lập tức giải ba trang giấy lên trên mặt bàn.

Nhìn thấy tờ giấy mà Trần Bình lấy ra, hai người ở đây đều lộ vẻ nghi ngờ, bọn họ không ngờ, Trần Bình sẽ lấy ra thứ đồ bình thường thế này.

Rất rõ ràng, đây chỉ là tờ giấy mà!
Khương Tư Phong lập tức thẹn quá hóa giận, anh ta cảm thấy nhất định là mình bị Trần Bình chơi rồi.

Nếu mình đã mất hình tượng trước mặt Vấn Doanh Doanh rồi, vậy Khương Tư Phong không cần tiếp tục giả vờ nữa, lập tức chửi ầm lên.

Vân Doanh Doanh vội vàng cẩn thận nhận lấy vũ khí trong tay Trần Bình, đặt trong tay mình không ngừng thưởng thức.

Nhìn thấy vũ khí này, Vân Doanh Doanh cũng không nhịn được che miệng lại, đây quả nhiên là linh khí.

Trước đó Vấn Doanh Doanh cũng đã kiểm tra cái liềm kia, xác thực cái liềm này chỉ là vũ khí bình thường mà thôi, căn bản không thể là thanh khí bên cạnh này.
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui