Chỗ có phụ nữ sẽ rất phiền phức.
Trừ khi những người này là thuộc hạ của mình.
Những người phụ nữ không thuộc thế lực của mình đều rất phiền toái.
Trần Bình nhận thức sâu sắc về điều này.
Vì vậy Trần Bình là không thể đưa theo Vân Doanh Doanh hành động ở nơi rèn luyện, hơn nữa bọn họ có thể sẽ lấy ra rất nhiều thứ làm chấn động trong mắt người, anh cũng không muốn bí mật của mình bị bại lộ.
| "Lão đại, tôi biết người phụ nữ kia gian xảo, không chừng đến lúc biết được còn quấn quít lấy anh!"
Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được ở một bên phê phán, yêu thú như anh ta đối với phụ nữ loài người không có chút cảm tình nào.
Trần Bình cười không nói gì, anh phát hiện phía trước có gì đó không thích hợp.
Nơi này cảm giác không có tí nguyên khí nào, giống như thành phố chết.
Tất cả người tu hành đến nơi này nơi này đều sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Trần Bình cũng không ngoại lệ.
Anh nhìn cảnh vật xung quanh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Anh khó mà tưởng tượng được sẽ có sinh vật mạnh mẽ nào ở đây tu hanh.
Dù sao dưới hoành cảnh không có nguyên khí, bất kỳ sinh vật nào cũng đều chỉ có thể là sinh vật bình thường.
Ngay cả con người cũng không có cách nào để trở thành người tu hành ở nơi không có nguyên khí.
Bởi vì thế giới của bản thân cũng do sự thức tỉnh của nguyên khí nên mới có nhiều người tu hành như vậy.
"Lão đại, nơi này quá không thoải mái, không có một chút dao động của nguyên khí nào làm cho tôi cảm giác rất khó chịu!"
| Sư Chẩn Thiên hơi không kiên nhẫn mà nhíu mày, vì vậy mà nói không có linh khí | bọn họ cũng có thể sống nhưng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nếu như những phản ứng của con người lớn hơn một chút, không chừng còn phải lấy ra một viên nguyên thạch liên tục hấp thụ bên trong nguyên khí.
Dù sao mọi người cũng đã quen sống trong thế giới đều là nguyên khí, đột nhiên đến nơi như này tất nhiên sẽ không quen, không chỉ là Sư Chấn Thiên ngay cả những người tu hành khác cũng sẽ lộ ra vẻ vặt đau đớn.
Bọn họ có người trực tiếp lấy ra nguyên thạch bắt đầu hấp thụ nguyên khí bên trong, không ít người cũng bắt đầu chật vật.
Bởi vì tình cảnh của bọn họ mở ra một cách ngẫu nhiên nên không ai biết mình sẽ đến đến nơi nào.
Vì vậy, lúc này phải đối mặt tình huống như vậy, tất cả mọi người không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau đớn.
"Trời ơi, một khi ở nơi như này dùng hết toàn bộ nguyên khí thì tiếp theo phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng tôi chỉ có thể dựa vào những tảng đá vụn này hồi phục nguyên khí sao?"
Có người cũng nói ra sự nghi ngờ của mình, không có nguyên khí thừa trong trời đất cho bọn họ dùng, vậy tiếp theo mọi người là không có cách nào hồi phục nguyên khí bình thường.
Mà cũng không phải ai cũng mang trong mình nguyên khí cực kỳ dồi dào, hầu hết mọi người chỉ mang theo một phần tình trạng như thế.
Đã sử dụng một thời gian thì thứ đồ này cũng sẽ bị sử dụng hết.
Đến lúc muốn khôi phục nguyên khí căng thêm khó khăn, một khi gặp phải nguy hiểm chỉ có thể bị động chịu đòn.
Sự lo lắng của bọn họ đều rất hợp lý, mọi người đều hoảng sợ, rất nhanh đã có người chọn được tổ đội.
Chỉ có mọi người cùng nhau tạo thành đội mới có thể đối mặt tốt hơn và hợp lý hơn với những vấn đề này.
Ai biết được bên trong nơi rèn luyện này sẽ có cái gì? Nếu có yêu thú rất lợi hại vậy chẳng phải là xong đời sao.
Ngược lại Trần Bình không có lo lắng việc này, tuy rằng nguyên khí nơi này cực kỳ không dồi dào nhưng bọn họ vẫn có thể qua lại như thường, chỉ là Sư Chấn Thiên sẽ cảm thấy cả người không thoải mái thôi.
Cảm nhận được không khí xung quanh, Sư Chấn Thiên không nhịn được thở dài một | hơi quay đầu dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần Bình.
"Lão đại, bằng không anh nghĩ cách cứu tôi với, tôi rất hi vọng có thể quay loại trang thái kia!"
| Sư Chấn Thiên làm một con yêu thú, đối với những tình huống này là rất mẫn cảm, vì vậy trong lòng hắn cũng sẽ cảm thấy càng thêm không thoải mái.
Trần Bình nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu, nếu đối phương đã đưa ra yêu cầu này, anh cũng sẽ không cự tuyệt.
"Tốc độ tiểu cô nương này thật nhanh, chúng tôi đã đi đầu rồi không nghĩ tới cô còn nhanh hơn chúng tôi!".
Sư Chẩn Thiên cười hớn hở mở miệng nói một câu, anh ta không nghĩ tới còn có người có tốc độ nhanh như vậy.
"Chân của tôi bong gân, các anh có thể giúp tôi không!" Tiểu cô nương này đau đớn nói, vẻ mặt rối bời như muốn nhờ người kia giúp đỡ.
Sư Chẩn Thiên nghe vậy cũng gật đầu, anh ta từ trước đến giờ không phải người không hiểu phong tình.
| Đối với tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nội tâm của anh ta vô cùng hiền lành, thậm chí luôn muốn ra tay giúp đỡ.
Nhìn thấy anh chàng này giống Trư Bát Giới đang bước lên trước, Trần Bình muốn khuyên bảo đối phương một cũng không kịp.
- ------------------.